Đôi mắt đen sắc lạnh của Lăng Mặc híp lại “Đối với cô rất tốt?”
Hạ An Nhiên không thẹn với lòng, kiên trì nói. ‘Thu Khanh Khanh đối với tôi cực kỳ tốt! Năm đó thấy tôi tuổi còn nhỏ đã đỗ vào Đại học Trung Quốc, rất dễ thụ hút sự chú ý, thị phi và lòng đố kị của người khác, liền cố ý che giấu thông tin cá nhẫn của tôi từ đại học, hoài bích kì tội* anh hiểu chứ?”
Hoài bích kì tội: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Ánh mắt Lăng Mặc càng sâu xa, “ Nói như vậy, ông ấy rất tốt.”
Hạ An Nhiên gật đầu như giã tỏi, “Ông ấy là người tốt!”
Lăng Mặc nhưởng mày, lạnh nhạt nói, “ Nếu đã đối với cô tốt như vậy, tôi phải tìm thời gian đi thăm ông ấy một chuyến.”
Hạ An Nhiên ngây người, buột miệng nói, “ Anh gặp ông ấy? Ông ấy chính là một lão già xấu, có gì hay mà gặp chứ?”
Giọng nói Lăng Mặc thâm trầm, “Trước đây không biết ông ấy có ân tình lớn với cô như vậy, bây giờ biết rồi, thẫn là chồng của cô, tôi sao có thể không bày tỏ chút chứ.”
Khóe miệng Hạ An Nhiên giật giật.
Cô bây giờ vẫn chưa nói với Thu Khanh Khanh chuyện cô xung hỉ cho Lăng Mặc, càng không nghĩ đến cho hai người họ gặp nhau!
Lăng Mặc nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc này của con mèo hoang nhỏ, lại chậm rãi mở miệng, “ Đúng rồi, bên cạnh giáo sư Thu Lương Nhạc còn có một vị đồ đệ không tồi, tên là Nhiễm An đúng không?"
Cơ thể Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815759/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.