Bùi Kì đã từng sợ hãi vì những vị sư giả ở Mãn Nguyệt Tự lần trước, nay nhìn thấy sử, trong lòng vẫn vô cùng kích động.
Bây giờ nhìn thấy một nhà sư, cô đi thẳng đến quầy hàng.
Hạ An Nhiên cũng liếc về hướng đó.
Cô nhìn thấy cách đó không xạ có một tu sĩ mặc áo choàng dài màu xám, cầm một cái giẻ rách làm gian hàng, cái giẻ rách này còn đỡ một cái bìa cứng nhỏ có viết một dòng: Thần may mắn, mười tệ một lần.
Lúc này, vị sư đang cúi đầu không biết đang làm cái gì, đầu trần có thể dùng tấm phản chiếu.
Bùi Kì chạy tới, cố ý tra hỏi: "ở đây cái gì cũng có thể xem được sao?"
Hòa thượng thì chỉ xem tướng không xem bói.
Gả hòa thượng giả này một chút cũng không biết, rõ ràng là lừa gạt người.
Tiểu hòa thượng khi nghe ai đó hỏi đến chuyện làm ăn, đầu vốn đang củi bỗng ngẩng lên.
Nét mặt của tiểu hòa thượng cực kì thanh tú.
Nhìn thấy Bùi Kì đi tới, vị sư lộ ra hàm răng trắng đều, nở một nụ cười ấm áp, "Nữ thí chủ, tôi cái gì cũng có thể xem."
Bùi KÌ, vốn đang tra hỏi, đã cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và ấm áp của nhà sư. Đôi mắt của vị hòa thương, nhìn không giống người xấu.
Chẳng lẽ là cùng đường mới đi gạt người?
Bùi Kì quyết định thể hiện lòng tốt một lần, và họ," Ừm xem cho tôi đi." Hạ An Nhiên vốn dĩ đi theo lại đây, là muốn nhắc nhở Bùi Ki rằng không phải các tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815704/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.