Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc lại bóp chặt gò má mềm mại của cô, "Hôm nay ồn ào cả một này rồi, chúng ta trước tiên nghỉ ngời đi...... Sáng mai sau khi bụi bặm lắng xuống, đi tiếp cũng không muộn."
Hạ An Nhiên ngột ngạt nhìn Lăng Mặc.
Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm và bình tĩnh của Lăng Mặc, cơn tức giận của cô từ từ tan biến.
Bây giờ đi tiếp cũng không có ích gì, Lí Nhân nhất định sẽ không thừa nhận, lại còn bứt dây động rừng. Tuy nhiên, Hạ An Nhiên lại liếc nhìn bàn tay đang ôm
Hiện tại chỉ có thể nhịn. má cô của Lăng Mặc, không vui hỏi: "Sao anh cử nhéo tôi vậy?"
Lăng Mặc động tác véo ban đầu thay đổi nhanh chóng sang chọc vào má cô, khẽ nói: "Tôi rất muốn chọc khi nhìn thấy mặt của cô."
Hạ An Nhiên muốn khóc.
Đây là nhân quả tuần hoàn
Khi Lăng Mặc còn sống đời sống thực vật, cô thích chọc vào mặt anh ấy.
Sau khi Lăng Mặc tỉnh dậy, phong thủy đã thay đổi và cô trở thành người bị chọc ngoáy.
Hạ An Nhiên trái tim như bị tắt nghẽn, uất ức nhắc nhở cô, "Anh có thể chọc, nhưng có thể để tôi đúng dậy trước được không? Anh là một người đàn ông to lớn như vậy đè lên người tôi thấy không thoải mái, muốn ói."
Lăng Mặc nhanh chóng đứng dậy, thực sự không muốn bị nước axit tấn công lần nữa. Hơn nữa, sau khi ngồi dậy, Lăng Mặc cảm thấy dù ban ngày đã thay quần áo nhưng trên người vẫn có mùi, nên quay đầu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815691/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.