Cố Ngôn Duy yên lặng nằm trên giường, còn Hạ An
Nhiên lặng yến ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Về phần Bùi KÌ, cô lo lắng vì cánh tay của Cố Ngôn Dụy nên đã chạy đến chỗ bác sĩ đang khám để tìm hiểu tình hình.
Hạ An Nhiên suy nghĩ có chút nặng nề, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Hôm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, đặc biệt là Cổ Ngôn Duy bị đánh đến mức nhập viện, đến bây giờ đầu cô vẫn còn ong ong.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang đắm chìm trong cảm xúc, Cô Ngôn Duy đã mở mắt.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên yên lặng ngồi ở một bên, sắc mặt lộ ra vẻ áy náy, khó khăn mở miệng, "Thật xin lỗi..."
Hạ An Nhiên khi nghe thấy giọng nói yếu ớt, có một chút kinh ngạc.
Nhanh chóng chạy đến bên giường, "Anh tỉnh rồi."
Cố Ngôn Duy khó khăn nói tiếp: "Lúc đó... tôi không thể kiểm soát được... Hạ An Nhiên không ngờ rằng Cổ Ngôn Duy vừa mới tỉnh dậy đã vội giải thích với cô, cô lại càng cảm thấy áy náy "Người nền xin lỗi là tôi! Tôi sẽ gọi bác sĩ."
Cô nhanh chóng xoay người đi tìm bác sĩ, nhưng lại bị Cô Ngôn Duy ngăn lại, "Chờ đã."
Hạ An Nhiên nghi ngờ quay đầu lại, "Làm sao vậy?"
Cổ Ngân Duy nhìn Hạ An Nhiên với ánh mắt thật sâu, "Tôi.... Tôi muốn nói vài lời với cô
Hạ An Nhiên nghe vậy quay lại bên giường, yên lặng nhìn Cố Ngôn Duy. Cổ Ngôn Duy yếu ớt nói, "Tuy rằng tôi cảm thấy thật sự có lỗi, nhưng tôi thừa nhận rằng... Tôi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815668/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.