Hạ An Nhiên biết mình không thể trốn tránh nên chỉ có thể yếu ớt đáp lại, “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi.” Tôn quản gia thấy Hạ An Nhiên đang có tâm trạng không tốt, Thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị rất nhiều món tráng miệng cho cô ở tầng dưới. Cổ có muốn dùng một chút không? "
Ông ấy thấp giọng nói thêm, “Tôi nhất định sẽ không để cho thiếu gia biết.”
Hạ An Nhiên cảm giác được Tôn quản gia đối với cô rất thân thiện, luôn bí mật không cho Lăng Mặc biết chuyện ông chuẩn bị đồ ngọt cho cô. Đây chính là lợi ích của việc cứu Lăng Mặc trước đây.
Tôn quản gia là kiểu người có qua có lại, thật là tốt bung.
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn chớp mắt với Tôn quản gia vài cái, nói: "Tổi bây giờ có chút bận, tôi có thể mang nó lên phòng ăn được không?"
Tôn quản gia gật đầu “ Tất nhiên rồi”
Tôn quản gia nhắc nhở, "Ăn ở trong phòng có mùi, nhớ đừng để mùi bám quá lâu, để cho thiếu gia không phát hiện."
Hạ An Nhiên dịu dàng nhìn Tôn quản gia, "Bác Tôn, thật tốt."
Tôn quản gia không thể chịu được "cuộc tấn công dễ thương" của Thiếu phu nhân, nhanh chóng lui ra.
Ngay sau đó, Tôn quản gia đã đem đồ tráng miệng lên.
Hạ An Nhiên ngày thường vốn đặc biệt thích đồ ngọt điểm tâm các loại, hôm nay không biết thế nào lại nhìn những thứ đó trông có vẻ ngọt và béo ngậy làm cho cô cảm thấy chán ăn.
Trên đĩa thức ăn có vài quả mận, có vị chua làm cho cô cảm thấy ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815627/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.