Má Liễu không nghĩ rằng đứa con gái lẳng lơ này lại nhảy ra nói lúc này.
Không nhịn được trách mắng, “ Cô là đứa con gái không biết xấu hổ, lại còn vọng tưởng mình là Thiếu phu nhân Lăng gia nhà tôi, cổ nghĩ cô là cái thá gì?”
Sau đó, lại quay lại nói với người đứng sau lưng, còn không mau lồi cái đồ không biết xấu hổ này xuống.
Hạ An Nhiên nhìn ra được, má Liễu này là đến không cóý tốt.
Thế là, ngẩng đầu lên, vô tội hỏi má Liễu.
Bà tuy rằng vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân, nhưng sau khi tôi đến Lăng gia xung hỉ, cũng được xem là cô chủ của Lăng gia, bà đối xử như vậy với cộ chủ là tôi như vậy, có được coi là làm trái đi quy tắc của Lăng gia không?”
Má Liễu nghe lời Hạ An Nhiên nói, cảm thấy quái lạ. Cái gì mà xung hỉ, gả cho Lăng đại thiếu gia cái gì.
Đây không phải đều là của đứa con gái xấu xí của Hạ gia sao?
Có quan hệ gì với cô ta?
Còn Hạ An Nhiên cũng không quan tâm đến má Liễu lúc này vẫn đang nghi hoặc, ngoan ngoãn nói với Lăng lão phu nhân.
Trước đây mặt của con bị sưng vù, là do bị truyền nhiễm lúc lắm thí nghiệm, đợt con điều trị vết thưởng sau lưng, tiểu thần ý Bác Tấn cũng đưa cho con một ít thuốc chữa trị khuôn mặt, bây giờ khuôn mặt đã hồi phục lại như bình thường rồi."
Dù sao Bác Tân cũng là người của tên điên kia.
Hạ An Nhiên nhắc đến cũng không chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815599/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.