Bên ngoài phòng bệnh được canh gác nghiêm ngặt, chỉ có lệnh của Dương Thành mới có thể vào trong.
Ngồi bên cạnh cô, anh vuốt ve gương mặt gầy gò, tay vẫn nắm chặt tay cô sợ người trước mặt sẽ một lần nữa biến mất.
"em đã ở đâu, trải qua những gì vậy ?"
Cô tĩnh lặng nằm đó không đáp lại câu hỏi của anh, nhìn người mình yêu rơi vào hoàn cảnh như vậy Dương Thành càng thêm trách bản thân chưa đủ mạnh để bảo vệ cô.
"ưm.."
"Yên, em tỉnh rồi ? để anh đi gọi bác sĩ"
Dương Thành thấy cô mở mắt nhìn mình vội vã rời khỏi ghế định đi gọi người nhưng chưa kịp đứng hẳn thì bị một bàn tay kéo lại
"em nhớ anh, chồng ạ"
Khoé mắt cô ươn ướt, đôi tay yếu ớt kéo anh lại gần với mình
"Anh xin lỗi... Xin lỗi em... là anh liên lụy tới em ..."
Ngay lúc này , Dương Thành như đứa trẻ gục xuống giường mà khóc. Anh thật sự cảm thấy bản thân có tội, chỉ vì anh nên cô mới thành bộ dạng thê thảm như vậy
Dáng vẻ của Dương Thành bây giờ khiến cô xót xa, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bấy lâu nhung nhớ. Là cô biết nguy hiểm nhưng vẫn tới gặp Lương Bằng một mình, là cô sơ xuất nhưng người đàn ông trước mặt lại ôm hết lỗi về mình
" là em sai, em biết có nguy hiểm vẫn đi gặp Lương Bằng, là em muốn một mình kết liễu hắn. Anh không có tội gì hết ,Thành ạ"
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bao-boi-cua-lao-dai-si-tinh/3625626/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.