Trần Thanh Thanh tan làm thì trời đã về khuya, đang trên đường trở về nhà cô phát hiện mẹ cô đang bị một đám côn đồ vây lấy. Không nghĩ được gì nhiều cô chạy đến xong vào giữa đám người gọi lớn.
" Mẹ..."
" Mày là ai? Tốt nhất đừng chỏ mũi vào chuyện người khác."
" Thanh Thanh cứu mẹ, họ muốn giết mẹ."
Lữ Hồng thấy cô như vị cứu tinh vội ôm chầm lấy cô cầu cứu.Thanh Thanh trấn an bà ấy rồi lại quay sang nhìn đám người mặt mũi bậm trợn nói.
" Các người là ai? Ức hiếp một người già không biết ngượng sao?"
" Ức hiếp sao? Mày là con bà ta à? Vậy mày trả nợ cho bà ta đi tao sẽ để bà ta đi ."
" Mẹ thiếu nợ bọn họ sao?"
Thanh quay lại nhìn bà ta hỏi. Bọn người mặt mũi bậm trợn cười phá lên nói tiếp.
" Đúng vậy, mẹ mày mượn tiền đại ca bọn tao để đánh bài. Cả vốn lẩn lãi là hai trăm triệu.Nếu hôm nay không trả tiền thì đừng trách sao ta không nương tay."
"Mẹ, mẹ lại đánh bài sao? Số tiền lớn như vậy chúng ta đào đâu ra để trả cho họ chứ?"
" Mày còn trách tao sao? Cũng tại mày không đưa tiền cho tao nên tao mới phải đi vay mượn, giờ còn lên giọng với tao à?"
" Đừng ở đây đôi co nữa, bây giờ trả tiền hay là để lại một bàn tay?"
" Đừng mà,đừng mà mấy vị đại ca. Tôi xin các người chậm chậm cho tôi ít ngày nữa, con gái tôi sẽ trả đủ cho đại ca mà."
" Không được, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/273972/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.