Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Một tháng, sau ngày Dạ Thành Đông cầu hôn Hạ Tử Quyên, hôm nay chính là ngày anh và cô chính thức trở thành vợ chồng, hôn lễ được diễn ra tại cung điện hoàng gia ở nước L.E, tất cả bạn bè, người thân và những người trong hoàng tộc đều có mặt tại hôn lễ. Căn phòng rộng lớn nơi diễn ra hôn lễ bên trong căn phòng đều được trang trí trần ngập sắc hoa màu trắng, những ánh nến ấm áp được đặt ở trên bàn của quan khách khiến bầu không khí càng thêm ấm áp, hạnh phúc. Hạ Tử Quyên trong chiếc váy cưới mà Lạc Tuyết Nhàn đã thiết kế riêng cho cô, váy cưới màu trắng tuyệt đẹp được làm rất cầu kì đến từng chi tiết với phần tay và vai được thiết kế như một áo choàng kim sa, còn phần đuôi được đính hoa, ren và kim cương. Trên đầu cô cài vương miện lấp lánh rất nhiều kim cương của công chúa, tóc cô xõa dài xuống, uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc phía sau đầu là khăn voan rất dài xuống tận váy cưới. Trên tay của cô là bó hoa mẫu đơn màu trắng thể hiện sự vương giả, sắc đẹp và trí tuệ cũng giống như cô, Hạ Tử Quyên cùng cha của mình bước vào lễ đường khiến cho ai cũng phải xuýt xoa trước vẻ đẹp diễm lệ, cao quý của cô.  Dạ Thành Đông trong bộ vest đơn giản nhưng lịch lãm, khí chất, vua Elmer nắm tay cô đi đến rồi đặt tay cô lên bàn tay to lớn, ấm áp của Dạ Thành Đông trước khi bước xuống, ông căn dặn: "Ta giao Eirlys lại cho con hãy chăm sóc yêu thương nó thật tốt." Dạ Thành Đông mỉm cười nhẹ khẽ gật đầu:"Vâng! Con nhất định sẽ yêu cô ấy đến hết cả cuộc đời này." Vua Elmer bước đi xuống, hai người cùng nhau nói lời thề nguyện rồi trao nhẫn cưới cho nhau tất cả đều đã hoàn thành. Dạ Thành Đông đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, hạnh phúc, ngọt ngào. "Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!" Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng hai người, người thân, bạn bè của anh và cô đều xúc động khi thấy hai người đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Sau cùng, chính là màn tung hoa cưới của cô Tô Vũ, Tô Khiết Du, Clara, Bạch Nhã Băng, Daisy và những cô gái khác đều tập trung lại đứng phía sau của Hạ Tử Quyên. Hoa cưới vô tình bay đến vào trong tay của Daisy, Hạ Tử Quyên quay người lại nhìn thấy Daisy đã bắt được hoa cưới cô mỉm cười nói:  "Người kế tiếp kết hôn chính là cô đó Daisy." Daisy cầm hoa cưới, mặt nghiêm nghị:"Công chúa! Thuộc hạ sẽ không kết hôn cả đời này thuộc hạ sẽ đi theo bảo vệ cho công chúa." Hạo Phú đi đến vẻ mặt đáng thương, giận dỗi cảm thấy rất uất ức nói với Daisy: "Daisy! Tại sao em lại nỡ nói ra những lời như thế chứ? Em đã cướp đi nụ hôn đầu đời của anh rồi vậy mà bây giờ em lại không chịu trách nhiệm với anh sao? Em thật quá đáng." Daisy trừng mắt, ngượng ngùng:"Anh im lặng lại cho tôi lúc đó ai cướp nụ hôn đầu của ai còn chưa biết được đó, anh không chịu trách nhiệm với tôi thì tôi mắc gì tôi chịu trách nhiệm với anh." Hạo Phú nắm lấy tay cô cười cười:"Vậy thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Mọi người ở đó chứng kiến cảnh này mà cười không ngớt, thật sự là rất đáng yêu. Cách đó không xa, Nam Kình Thương đứng nói chuyện với Dạ Thành Đông: "Anh hãy chăm sóc Quyên Quyên thật tốt đừng để cô ấy phải buồn tôi cảnh cáo anh nếu như để tôi biết anh khiến cô ấy phải rơi một giọt nước mắt nào thì tôi sẽ cho anh biết tay, tôi sẽ không tha cho anh." Dạ Thành Đông nhếch môi mỉm cười nhẹ:"Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm tôi sẽ không bao giờ làm cô ấy khóc đâu." Dạ Thành Đông mỉm cười một nụ cười tràn đầy hạnh phúc anh thật sự không ngờ anh với cô bây giờ đã là vợ chồng cứ ngỡ anh sẽ mãi mãi mất đi cô nhưng ông trời đã không nhẫn tâm làm như thế. Anh đã tự thề với chính mình phải chăm sóc cô thật tốt, dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương, cưng chiều cô không để cô phải buồn, đau lòng nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau