Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Hạ Tử Quyên xuất hiện trước mặt Nghê Quân Dao khiến cô ta run rẩy không tin vào mắt mình, Hạ Tử Quyên cau mày thật sự không ngờ cô ta ra nông nỗi như thế này khiến cô chút nữa là không nhận ra, thấy cô ta ú ớ thì biết cô ta đã bị cắt lưỡi. Hạ Tử Quyên ngồi xổm xuống nhếch môi mỉm cười, một nụ cười chứa đựng đầy sự quỷ dị, đáng sợ:"Nghê Quân Dao! Cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống đúng không?" Nghê Quân Dao ú ớ, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi tột độ, Hạ Tử Quyên đôi mắt tràn đầy thù hận, giọng nói đầy sự lạnh lẽo, kinh dị: "Tôi thật không ngờ Dạ Thành Đông lại tàn nhẫn, vô tình với cô như vậy rạch mặt, cắt lưỡi anh ta cũng quá tuyệt tình với cô nhỉ?" Nghê Quân Dao khóc lóc, ú ớ hai tay chắp lại lạy lạy cô, Hạ Tử Quyên lạnh lùng, băng giá trợn mắt nói với cô ta:  "Cô lạy tôi van xin tôi sao? Cô tưởng cô như vậy tôi sẽ tha cho cô, tha thứ cho những gì mà cô đã gây ra cho tôi sao? Tôi nói cho cô biết những gì cô đã gây ra cho tôi tôi sẽ bắt cô trả lại mấy trăm gấp ngàn lần. Cô đã hại chết con của tôi chính cô đã thức tỉnh con quỷ dữ trong tôi, bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào là ác quỷ, một con quỷ dữ thật sự." Hạ Tử Quyên cầm một con dao nhỏ sắc bén vô cùng róc nhẹ nhàng từng miếng da trên người Nghê Quân Dao, Hạ Tử Quyên ánh mắt đầy sự căm phẫn, thù hận động tác dứt khoát, tàn bạo. Một lúc sau, Hạ Tử Quyên đã róc hết da nửa người bên trái của Nghê Quân Dao, giày vò, hành hạ cô ta chứ cô không để cô ta chết. Toàn bộ da bên trái của Nghê Quân Dao đều đã bị lột sạch, chỉ còn lại máu và những miếng da nhỏ còn dính trên người cô ta. Bây giờ trông cô ta rất đáng sợ, kinh dị người không ra người quỷ không ra quỷ. Clara không dám nhìn cảnh tượng này chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, những thuộc hạ của cô nuốt một ngụm nước bọt, kinh sợ thở cũng không dám thở mạnh, Hạ Tử Quyên liếc nhìn Daisy, lạnh giọng bảo:"Lấy muối đến đây." "Vâng!" Daisy cúi đầu rồi nhanh chóng đi lấy muối. Clara hít một ngụm khí lạnh, khều khều Hạ Tử Quyên:"Chị...chị lấy muối để làm gì? Chẳng lẽ..."  "Muối đây thưa công chúa." Daisy hai tay cầm túi muối đưa cho Hạ Tử Quyên. Cô cầm túi muối bước đến gần Nghê Quân Dao, cô rắc toàn bộ số muối lên một bên trái của cô ta khiến cô ta đau đớn đến chết đi sống lại. Hạ Tử Quyên quăng túi muối đi, giơ tay về phía Daisy, Daisy hiểu ý liền cầm súng đưa cho cô, Hạ Tử Quyên cầm lấy khẩu súng nhắm thẳng vào đầu của Nghê Quân Dao "pằng!" cô dứt khoát bắn khiến cô ta lăn đùng ra chết ngay tại chỗ. Clara vuốt vuốt ngực, thở phào cuối cùng cũng kết thúc cảnh đáng sợ này, chắc tối nay cô sẽ nằm mơ thấy quỷ quá nhớ đến lại sởn gai óc hết cả người, cô rùng mình một cái. Hạ Tử Quyên lạnh lùng quay người rời đi, Clara cùng mọi người cũng rời đi theo cô họ cũng không muốn ở lại chỗ này thêm nữa, quá kinh dị, đáng sợ rồi. Họ là lần đầu tiên thấy cô tàn độc, lãnh khốc như vậy. Thành phố S, Dạ viên "Đến giờ vẫn chưa tìm được cô ta sao? Cũng không có tin tức gì của bọn người kia sao?" Dạ Thành Đông lửa giận hừng hực, trừng mắt nhìn bọn người Hạo Phú. Bốn người họ lắc đầu, cúi gầm mặt đồng loạt đáp:"Dạ chưa ạ." Dạ Thành Đông cố gắng kìm nén cơn giấc lạnh giọng bảo:" Các người ra ngoài hết đi." Bọn người Hạo Phú nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại giúp anh. Bên trong phòng, Dạ Thành Đông ngồi dựa vào ghế, xoa xoa hai bên trán, đôi mắt anh vẫn đầy sự tức giận:"Nghê Quân Dao! Tốt nhất là cô hãy biến mất mãi mãi nếu tôi tìm được cô thì tôi sẽ lột da, rút gân của cô, băm cô cho cá ăn. Cái chết của Tử Quyên và con của tôi dù cô có chết cả trăm cả ngàn lần vẫn không đủ đền tội."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau