Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Ladonna lắc đầu không muốn, không tin chỉ trong phút chốc cô đã mất tất cả mọi thứ, cô nổi điên vừa hét vừa lao đến Hạ Tử Quyên:"Tao phải giết mày." Ladonna bóp cổ của cô khiến mọi người kinh sợ, Hạ Tử Quyên vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh, cô cầm súng chỉa vào đầu của Ladonna khiến cô ta cứng đờ người, buông lỏng tay khỏi cổ cô, Hạ Tử Quyên giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Tại sao lại không bóp cổ tôi nữa đi để tôi xem tay cô nhanh hay súng của tôi nhanh, ai chết nhanh hơn?" Regina tức tối, trở nên điên cuồng lao đến Hạ Tử Quyên, "pằng!" Clara giật súng từ tay cô bắn một phát vào ngực trái của bà ta, bà ta trợn trắng mắt ngã xuống, Clara buông lỏng tay xuống, Regina bất ngờ trừng mắt lao đến Clara, Hạ Tử Quyên nhanh như chớp đoạt súng lại từ tay Clara dứt khoát lạnh lùng bắn thẳng vào đầu bà ta khiến bà ta chết tại chỗ. Ladonna sợ hãi, run cầm cập van xin Hạ Tử Quyên:"Tôi van xin cô hãy tha cho tôi đi, tôi van xin cô." Hạ Tử Quyên ánh mắt sắc bén, lạnh lùng cô ngồi xổm xuống lời nói vô tình, lạnh như băng:"Cô chưa từng nghe câu nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân sao?" Ladonna sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu:"Cô muốn giết tôi sao? Cô đúng là đồ độc ác, đồ ác quỷ." Hạ Tử Quyên nhếch môi mỉm cười quỷ dị:"Cảm ơn cô đã khen tôi bởi vì tôi chính là ác quỷ." "Pằng!" Tiếng súng nổ vang, cô dứt khoát vô tình bắn vào đầu của Ladonna khiến cô ta chết ngay lập tức, cô cất giọng nói đầy đáng sợ:"Những gì hai mẹ con cô làm chết mười lần còn không đủ như vậy đã quá là nhẹ nhàng rồi, hai mạng thì đổi hai mạng." Mọi người ở đấy sợ toát mồ hôi trước sự tàn nhẫn, vô tình của cô công chúa thất lạc này, vua Elmer tuy có bất ngờ nhưng bây giờ niềm vui của ông lớn hơn, giọng nói đầy sự uy nghiêm của ông vang lên: "Tại đây ta xin chính thức giới thiệu lại với mọi người đây chính là con gái của ta công chúa Eirlys Stephen." "Bốp!Bốp! Bốp!..." Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên vua Elmer trao vương miện công chúa cho cô, cô cúi đầu cho ông cài lên. Vua Elmer tại đây cũng chính thức tuyên bố với mọi người:"Còn một chuyện nữa ta muốn tuyên bố với mọi người. Tại đây, ta sẽ sắc phong hoàng tử Galvin lên làm thái tử trở thành người thừa kế ngôi vị chính thức, duy nhất của đất nước L.E" "Bốp! Bốp! Bốp!..." Hàng loạt tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên, Galvin cúi người để cho ông trao vương miện cho anh. Hôm nay, đất nước L.E tràn ngập không khí hạnh phúc, niềm vui, lật đổ được thế lực của Regina và Ladonna còn tìm lại được công chúa, hoàng tử Galvin được sắc phong lên làm thái tử còn có chuyện gì vui bằng những chuyện này nữa chứ. Nhưng đối với Clara niềm vui, niềm hạnh phúc nhất không phải là những chuyện đó mà chính là chuyện mẫu hậu của cô đã được giải oan, rửa sạch mọi tội lỗi mà bà đã phải gánh lúc còn sống. Thành phố S, Bạch gia Bạch Nhã Quyên cùng Nam Kình Thương nhận được tin nước L.E vừa sắc phong thái tử và còn tìm được công chúa thật sự hai người hết sức vui mừng về chuyện này, họ hạnh phúc hơn khi biết Hạ Tử Quyên và Galvin còn sống. Nhưng nụ cười ấy của hai người nhanh chóng dập tắt, trở nên tức giận khi bọn họ không nói gì, không thông báo cho hai người biết chuyện Hạ Tử Quyên và Galvin còn sống. Nếu như tin tức của Bạch Nhã Băng không nhanh nhạy thì đến giờ họ còn chưa biết còn đang trong sự đau buồn, mất mát. Bạch Nhã Băng cùng Nam Kình Thương quyết tâm lần này phải hỏi tội ba người kia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau