Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau, Hạ Tử Quyên thức dậy làm đồ ăn sáng cho Lạc Tuyết Nhàn rồi để lại tờ giấy nhỏ viết rằng cô phải quay về nhà bạn và mật khẩu thẻ của cô, để trên tấm giấy là thẻ rồi cô lái xe quay trở về Bạch gia, cô vừa rời đi vệ sĩ ngay lập tức xuất hiện đứng canh trước cửa.
Bạch gia, thấy mọi người tập hợp hết tất cả ở phòng khách, cô bước vào ngồi xuống cạnh Galvin hỏi:"Có chuyện gì sao? Sao mặt của ai cũng hình sự, nghiêm trọng hết vậy?"
Clara lập tức trả lời cho cô biết:"Tối qua có người xâm nhập vào phòng của chị có ý định giết chị đó."
Hạ Tử Quyên giật mình hốt hoảng, lo lắng hỏi:"Cái gì? Vậy em có sao không?"
Clara lắc đầu:"Em không sao cũng may tối qua em chuyển qua ngủ cùng với Tiểu Băng nên không sao."
Galvin tức giận, ánh mắt căm phẫn:"Thật sự không ngờ bà ta lại có thể điều tra được và cho người đến tận Bạch gia giết em. Tạm thời em đừng ở lại đây, em cứ ở với cái người bệnh nhân kia của em đi, nó an toàn hơn."
Hạ Tử Quyên gật đầu, cau mày, gương mặt nghiêm trọng:"Tiểu Băng! Cậu hãy điều tra người của cậu đi, chắc chắn trong Bạch gia có nội gián nếu như bà ta biết tớ ở Bạch gia thì không nói gì đằng này còn biết chính xác phòng tớ ở đâu mà cho người đến giết thì chúng ta phải xem lại. Và còn một điều nữa nội gián đó tối qua không ở đây nên mới không biết chuyện tớ có ở đây hay không?"
Bạch Nhã Băng gật đầu một cái thật mạnh, tất nhiên là cô phải điều tra rồi cô không cho phép ở Bạch gia có kẻ phản bội.
Dạ thị

Hạo Tư nhanh chóng bước vào báo với Dạ Thành Đông:" Chủ tịch! Tôi mới vừa biết được thông tin tối qua có sát thủ lẻn vào Bạch gia."
Dạ Thành Đông ngừng viết lại, ngước mặt lên nhìn Hạo Tư lạnh lùng hỏi:
"Thì sao?"
Hạo Tư nhìn anh nói tiếp:"Sát thủ đó đã vào phòng của Hạ tiểu thư với mục đích chính là giết chết cô ấy."
"Cái gì? Vậy bây giờ cô ấy có sao không? Có bị thương không?" Dạ Thành Đông sững sốt, kinh ngạc đứng bật dậy.
Hạo Tư lắc đầu:"Dạ không có bị thương gì hết bởi vì tối qua cô ấy không có ngủ ở Bạch gia tối qua cô ấy ngủ ở ngoài."
Dạ Thành Đông thở phào nhẹ nhõm, bỗng mày anh cau lại, ánh mắt sắc bén:
"Cô ấy ngủ ở ngoài là ngủ ở đâu? Với ai? Tại sao lại ngủ ở ngoài?"
Hạo Tư biết thế nào anh cũng hỏi nên đã điều tra luôn rồi báo cho anh:
"Nghe nói cô ấy đang chăm sóc một bệnh nhân, bệnh nhân đó được cô ấy cứu và không chịu ai chăm sóc cả chỉ định phải là cô ấy."
"Là nam hay nữ?"
"Dạ là nữ là một phụ nữ trung niên."
Anh hừ một tiếng rồi nói:"Được rồi! Cậu đi ra ngoài đi."
Hạo Tư cúi đầu, chào anh:"Vâng."
Hạ Tử Quyên đi đến cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ, vừa xách đồ bước ra cô liền bị người một đàn ông bịt mũi, trong khăn có tẩm thuốc mê, cô dùng hết sức đẩy hắn ra rồi bỏ chạy nhưng do cô đã chúng thuốc mê nên đã ngất ngay sau đó.
Người đàn ông cùng đồng bọn đuổi theo thấy cô đã hôn mê liền đem cô đi. Khi cô tỉnh dậy đã gần chiều, tay chân cô bị trói, cô nhìn xung quanh thì nhìn thấy một đám người đang hút thuốc ở đó, bọn họ thấy cô tỉnh lại liền nói:
"Xinh đẹp như vậy bán chắc chắn có tiền, tụi bây không được đụng đến món hàng này nghe chưa? Nếu tao biết đứa nào làm bậy tao phanh thây đứa đó."
Hạ Tử Quyên cau mày quan sát bọn họ thì khá là bất ngờ khi nhìn thấy kí hiệu ở cánh tay của họ, bọn người đó là người của Dạ Tử Môn, cô lạnh lùng hỏi:
"Các người là người của Dạ Tử Môn sao?"
Một người đàn ông nghe cô hỏi thế thì ngạc nhiên:"Ây dô ~ Cô cũng biết nhiều đó chứ?"
Hạ Tử Quyên không biết rằng Dạ Tử Môn từ lúc nào lại đi mua bán người vậy chứ? Cô đột nhiên nhếch môi cười quỷ dị nói với bọn họ:"Các người không cần bán tôi chỉ cần các người gọi điện cho người nhà của tôi các người muốn bao nhiêu cũng được còn bán tôi các người phải ra một giá hợp lý lại còn bị người ta trả giá nữa."
Bọn họ thấy cô nói cũng đúng, cũng có lý bắt đầu suy nghĩ lại, một người đàn ông khác lên tiếng:"Cô ta nói đúng đó đại ca, đại ca hãy suy nghĩ kĩ lại đi."
Người đàn ông cầm đầu suy nghĩ rồi hỏi:"Được vậy cô hãy cho tôi số điện thoại của người của cô đây, đừng có mà giở trò nếu không đừng có trách tôi tại sao ra tay với phụ nữ."
Hạ Tử Quyên đọc một dãy số, người đàn ông cầm điện thoại bấm dãy số rồi bấm nút gọi, bên kia đổ chuông một lúc rồi nghe máy, bên kia là giọng nói của người đàn ông, người đàn ông ấy không ai khác đó chính là Dạ Thành Đông:
"Alo! Ai vậy?"
Người đàn ông lớn tiếng, quát nạt:"Cho hỏi có phải là người nhà của..." Người đàn ông dừng nói lại, hỏi cô:"Cô tên gì?"
Cô cười nhạt trả lời:"Hạ Tử Quyên."

Người đàn ông lập tức nói với anh:"Cho hỏi anh có phải là người nhà của Hạ Tử Quyên không?"
Dạ Thành Đông cau mày, lạnh nhạt hỏi:"Anh là ai?"
"Hiện tại Hạ Tử Quyên đang ở trong tay của tôi nếu như muốn cứu cô ta thì hãy mang 3 triệu USD đến đây để chuộc người."
Hạ Tử Quyên nhướng nhướng mày, không ngờ tên này lại đòi tiền chuộc nhiều như vậy, cô bắt đầu lên tiếng la lớn:"Các người đừng tưởng các người là người của Dạ Tử Môn thì tôi sẽ sợ."
Đàn em của hắn đá mạnh vào người cô một cái:"Im lặng."
Dạ Thành Đông vừa nghe cô nói như thế mày càng nhíu chặt hơn, lạnh giọng nói:
"Gửi địa chỉ đi, tôi sẽ đem tiền tới ngay."
Người đàn ông mừng rỡ nhanh chóng đọc địa chỉ cho anh, anh tắt máy gọi bọn người Hạo Phú cùng anh đi đến đó, những người bắt cóc kia lại không biết tính mạng của mình sắp mất, bọn họ đụng nhầm vào cô đã đủ chết rồi đằng này còn đụng đến anh thì bọn họ xác định sẽ đi chầu Diêm Vương nhanh thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.