Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Hạ Tử Quyên nhắm mắt dưỡng thần rồi ngủ lúc nào cũng không hay, cô lại mơ giấc mơ ấy cô mở mắt ra nhíu nhíu mày. "Cốc!Cốc!"Cô quay qua nhìn thì nhìn thấy Nam Kình Thương, cô hạ kính xuống, Nam Kình Thương giọng nói trầm ấm:"Quyên Quyên! Hôm nay Clara quay về hiện tại đang ở Bạch gia em ấy gọi cho em mãi vẫn không được anh cũng vậy anh định vị mới biết em đang ở đây, em có làm sao không?" Hạ Tử Quyên lắc đầu:"Không sao, do em để điện thoại chế độ im lặng nhưng mà chẳng phải ngày mai Clara mới về sao?" "Em ấy nói quyết định về sớm nói chuyện quan trọng hiện tại hoàng cung đang có sóng gió ngầm." "Vậy chúng ta đến Bạch gia ngay thôi." Bạch gia, chưa bước vào thì Clara đã lao ra kéo cô nhanh vào ngồi xuống ghế, Clara gương mặt nghiêm túc hỏi:" Quyên Quyên! Tớ hỏi cậu có phải Ladonna không có quan hệ huyết thống với phụ hoàng đúng không?" Hạ Tử Quyên khẽ gật đầu:"Không những vậy quả thật là như chúng ta đoán Ladonna và Regina là mẹ con với nhau." Clara vui mừng ôm chặt lấy Hạ Tử Quyên:"Thật tốt quá rồi." Clara vội vã lấy tấm hình ra đưa cho cô xem, Hạ Tử Quyên giật mình, trợn mắt khi nhìn thấy người trong ảnh, Tô Vũ đánh lên vai của Clara giọng nói giận dỗi: "Hai người đi chơi còn chụp hình mặc đồ hoàng gia như vậy mà không rủ em." Clara mím môi, nhíu nhíu mày:"Tiểu Vũ! Em có biết đây là ai không hả? Đây là hoàng hậu Sarah người vợ đầu tiên của phụ hoàng chị đó." Bạch Nhã Băng, Tô Vũ cùng Nam Kình Thương há hốc miệng, trợn trắng không hẹn đồng loạt hét lên:"Hoàng hậu?" Clara gật đầu, khoác tay lên vai của Hạ Tử Quyên mỉm cười:"Vậy nên Quyên Quyên rất có thể là con gái hoàng hậu Sarah, chị gái cùng cha khác mẹ của Clara này, em gái ruột của anh Galvin." Hạ Tử Quyên cau mày, cắn khóe môi mình:"Clara! Cậu có biết suốt ba ngày nay tớ nằm mơ chỉ duy nhất một giấc mơ, người mình thấy chính là người phụ nữ trong tấm hình này cũng chính là hoàng hậu Sarah mà cậu nói." Clara trợn mắt, khó tin:"Thật sao? Cậu nằm mơ thấy hoàng hậu Sarah?" Bạch Nhã Băng lời nói khẳng định:"Đúng vậy đó, hôm qua cậu ấy có nói với mọi người về chuyện này và người phụ nữ đó gọi Quyên Quyên là con gái, con gái của mẹ." Clara càng mừng rỡ hơn, nhảy cẫng lên:"Vậy là cậu thật sự là chị gái của tớ, cậu mới chính là con ruột của phụ hoàng ả Ladonna kia chỉ là đồ giả." Hạ Tử Quyên khẽ lắc đầu nhẹ:"Vẫn chưa chắc chắn điều gì cả, phải xét nghiệm mới biết được." "Nè! Cậu đi xét nghiệm đi." Clara lấy một túi nhỏ trong đó có đựng vài sợi tóc đưa cho Hạ Tử Quyên. Hạ Tử Quyên bật cười cầm lấy:"Được! Được! Một lát nữa tớ sẽ đến bệnh viện để xét nghiệm." Buổi chiều, bệnh viện Ái Tâm Dạ Thành Đông khẽ mở mắt tỉnh lại, cau mày đưa mắt nhìn xung quanh thì biết đây chính là bệnh viện, Thành Siêu nhìn thấy anh đã tỉnh dậy vui mừng đi đến: "Lão đại! Anh đã tỉnh." Bọn người Âu Hoằng Phong cũng bước lại gần anh, Âu Hoằng Phong mỉm cười: "Cứ tưởng cậu chết luôn rồi chứ?" Dạ Thành Đông mỉm cười, nhìn xung quanh nhíu nhíu mày hỏi:"Quân Dao đâu rồi? Cô ấy không sao chứ?" Hạo Phú lên tiếng trả lời:"Lão đại! Chị dâu không sao chị ấy đi mua đồ ăn cho mọi người rồi." Anh khẽ gật đầu rồi nhìn Thành Siêu:"Thành Siêu! Cảm ơn cậu đã cứu tôi." Thành Siêu lắc đầu:"Tôi không phải là người đã cứu lão đại, người cứu lão đại là Hạ tiểu thư." Anh ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:"Vậy cô ấy hiện tại đang ở đâu rồi?" Hạo Tư bước đến trả lời anh:"Cô ấy đã rời đi rồi, sau khi cấp cứu cho anh xong cô ấy đã rời khỏi bệnh viện." Nghê Quân Dao hai tay xách rất nhiều đồ ăn đi vào, vui vẻ gọi:"Nào! Đồ ăn đến rồi mọi người hãy ăn đi. Thành Đông! Em biết anh sẽ tỉnh dậy nên em có mua cháo cho anh nè, anh hãy ăn một chút đi." Anh cười nhẹ, gật đầu một thuộc hạ của anh từ bên ngoài bước vào trong: " Lão đại! Tôi mới vừa nhìn thấy Hạ tiểu thư đang ở bệnh viện cùng với một người đàn ông nữa." Sắc mặt anh lập tức thay đổi khi nghe thuộc hạ mình nói, cánh cửa phòng bệnh mở cô cùng Nam Kình Thương bước vào, Nam Kình Thương nở nụ cười chào anh:"Dạ tổng! Nghe nói anh bị tai nạn tôi đến đây để thăm anh." "Cảm ơn anh tôi không sao." Dạ Thành Đông khó chịu, sắc mặt khó coi nhìn cô. Dạ Thành Đông quay đầu nhìn Hạo Phú, lạnh giọng nói:"Hạo Phú! Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi." Hạo Phú nhướng mày, tròn mắt nhìn anh:"Lão đại anh chỉ mới vừa tỉnh lại, chưa..." Chưa kịp nói dứt lời, Dạ Thành Đông đã cắt ngang:"Về Dạ viên tôi sẽ tự dưỡng thương tôi không thích mùi bệnh viện." Hạo Phú cúi đầu đi làm ngay lập tức, rất nhanh đã làm xong thủ tục xuất viện anh cũng đã thay đồ xong mọi người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, Hạ Tử Quyên cùng Nam Kình Thương đi chung xe, còn Dạ Thành Đông cùng những người khác cũng để xe gần đó, cô cùng Nam Kình Thương đi đến gần xe vừa chuẩn bị bước vào cô nhận được cuộc gọi của Bạch Nhã Băng, giọng nói của Bạch Nhã Băng hốt hoảng, gấp gáp:"Quyên Quyên! Đừng lên xe trong xe có bom." Hạ Tử Quyên trợn mắt, kinh ngạc nghi hoặc:"Trong xe có bom?" "Đùng!!!!" Vừa nói xong chiếc xe của cô nổ ngay lập tức, cô cùng Nam Kình Thường phản ứng nhanh lao ra ngã xuống đất, Dạ Thành Đông cùng mọi người cũng bị sức nổ lan đến khiến bọn họ phải lao ra xa, nằm xuống. Cảm thấy đã an toàn, không sao Dạ Thành Đông lập tức đứng dậy vội vàng chạy đến chỗ cô miệng liên tục gọi tên cô:"Tử Quyên! Tử Quyên! Tử Quyên!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau