Giọng Diệp Bảo rất nhàn nhã, nghe thì cực kỳ êm tai như gió thoảng nhưng ngữ điệp phát ra thực chất mà Lạc Thiên biết rõ đó là một lời ra lệnh cũng như cảnh cáo.
Lạc Thiên nhếch môi cười. Anh chỉ gặp Diệp Bảo có một lần duy nhất vào năm năm trước vào ngày Diệp Bảo đưa Tiểu Du của anh đi, năm năm một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn làm anh xém chút quên việc người anh vợ này có thành kiến với mình. So với năm đó anh thật sự không đáng nhắc tới, còn bây giờ anh thấy mình không có gì không xứng với cô cả. Anh đẹp trai, anh có tiền lại là tổng tài của tập đoàn tài chính Toàn Cầu Group nhưng thứ đó anh biết Tiểu Du của anh không cần, thứ cô cần là con người anh và điều đặc biệt nhất là anh có khả năng cho cô hạnh phúc.
Mà tính ra thì Diệp Bảo ngoài cái bối phận là anh vợ ra thì tuổi tác rõ ràng nhỏ hơn anh một hai tuổi gì đó, vậy mà dám ra lệnh với anh. Thật nực cười.
- Tại sao tôi phải nghe theo lời anh? Anh có quyền gì kêu tôi tránh xa Tiểu Du.
Lạc Thiên nhàn nhạt dựa vào ghế sofa nhẹ nhàng nói.
Nếu bây giờ Diệp Bảo là con sông phẳng lặng đang chuẩn bị nổi giông tố thì Lạc Thiên chính là xúc tác của việc đó.
Diệp Bảo gõ nhẹ từng ngón tay lên bàn, miệng nhếch lên nụ cười như có như không, khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ không ai có thể cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-cua-tong-tai-hac-am/2254158/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.