Lạc Thiên nhìn cô, ánh mắt có nhu tình, có thương xót, có đau đớn,... muôn phần vẫn là sự phức tạp trong tận đáy tâm hồn. Anh nhẹ vén tóc cô, ôm lấy người cô như muốn che trở mọi thứ.
Năm năm, 1825 ngày, 43800 giờ,... đã quá đủ rồi. Người ta nói, yêu phải trải qua sinh- ly- tử- biệt thì mới biết trân trọng nhưng đối với anh chỉ mới một sóng gió đã như vậy, anh không muốn lại phải lập lại một lần nữa, không muốn để người phụ nữ của mình lại gánh chịu thêm nổi đau nào nữa.
- Em có nghe không, tim anh vẫn luôn đập vì em. Chúng ta quay về như trước kia đi.
Lâm Vân Du dựa vào lòng ngực rắn chắc của Lạc Thiên. Năm năm, chỉ trong giây phút này đều tiêu tan tất cả, khổ cực, buồn đau, tuyệt vọng đã không còn nữa.
Bên ngoài, hoàng hôn phương Đông đỏ rực cả một vùng, từng tia nắng cuối cùng của một ngày chiếu rọi qua khung cửa kính đầy lung linh, huyền ảo. Dưới mặt đường, xe chạy đi tấp nập báo hiệu giờ cao điểm đã đến, tiếng còi xe vang lên một cách nhộn nhịp nhất. Ánh đèn đường cũng từ từ sáng, một màu vàng của ánh sáng tươi đẹp. Thành phố vốn buồn tẻ lúc này lại đẹp và nhộn nhịp hơn, tươi vui hơn trong mắt cặp tình nhân trẻ. Cứ thế một ngày lại qua đi trong sự hối hả của những người bên ngoài cùng với sự chờ đợi ánh sáng mới của người bên trong.
Hai người vẫn tư thế đó, vẫn sự ưu tư đó mà chào tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-cua-tong-tai-hac-am/2254138/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.