Lâm Vân Du bước từ từ trên con đường đất đỏ dài thượt, dọc hai bên là những ruộng lúa xanh um, bát ngát, từng ngọn gió nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa từng ngọn lúa, từng bụi cỏ dại ven đường. Gió thổi bay cả làng tóc dài hơn vai của cô, khiến nó bay bồng bềnh, hai tay cô bỏ vào túi chiếc áo choàng dài đến đầu gối, trên vai còn mang theo một chiếc cặp xách toàn dụng cụ y học. Khuôn mặt cô trở nên vui tươi hơn, xinh đẹp hơn ở trên đường. Xa xa từng đàn chim én bay lượn thành một vòng không ngừng ngâm nga tiếng hát, chắc nơi đó đang có người cày cấy, từng đàn cò trắng sau một ngày mệt mỏi cũng tìm một nơi dừng chân và tìm thức ăn.
Lâm Vân Du không còn hứng thú để tay trong túi nữa, liền móc điện thoại ra chụp cảnh đàn cò đang lẫn lộn trong những cây lúa thưa thớt nhưng đáng tiếc điện thoại vừa đưa lên đàn cò liền phát hiện rồi đồng loại vỗ cánh bay đi.
Cô cau mày khuôn mặt hiện rõ lên vẻ tiếc nuối, khẽ dậm chân một cái đầy điệu bộ trẻ con, hạ điện thoại xuống với vẻ bất mãn quay đi tiếp tục con đường dài của mình.
Càng đi cô càng thích thú, nếu lúc nãy là những cánh đồng bằng phẳng thì bây giờ là những cánh đồng bậc thang vô cùng bắt mắt.
Lâm Vân Du khẽ nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, đầu ngước nhẹ lên như muốn hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp.
- Ủa, bác sĩ Lâm. - Người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-cua-tong-tai-hac-am/2254122/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.