Sau khi cuộc gặp mặt bố mẹ chồng có quá nhiều sóng gió thì cô cũng đã về đến nhà. Vì cùng khu nhà nên đường về vô cùng tiện. 
“Bye bye anh. Về cẩn thận nhé.” 
“Về đến nhà rồi chứ đi gì nữa.” Anh ngó ra trả lời cô. Cô đang ngơ ngác vì câu trả lời của anh thì anh nói thêm vào: 
“Nhà tôi cũng ở khu nào mà.” 
“Ồ, vậy là cùng khu luôn à." 
“Ừm, tôi về đây. Bye bye.” 
“Ò, bye bye.” 
Hai người tạm biệt nhau rồi chiếc xe cũng dần dần lăn bánh đi. Chiếc xa đã đi xa cô một chút mặt anh đang từ niềm nở, vui vẻ bỗng trở nên rất đáng sợ. Anh đang nhớ lại đoạn camera lúc trong bếp của cô và Nhược Di, anh không thể ngờ được từ trước đến giờ anh đã nhìn nhầm người. Nhược Di cố tình làm khó dễ và đưa Thanh Nhã vào tình huống khó xử. 
Thanh Nhã lúc này ở nhà vừa mới tắm rửa xong thì bỗng hắt xì một cái: 
“Hắt xì, ai... ai đang nhắc đến mình ấy nhỉ.” Nhược Di xoa xoa cái mũi mình rồi tự hỏi. 
“Ồ, trắc là Minh Khánh rồi.” Bệnh ảo tưởng của Nhược Di có lẽ nó đang vượt cả tầm vũ trụ luôn rồi đó cả nhà ạ. Đúng là anh đã nhắc tới cô nhưng chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. 
Một người chẳng đẹp người, chẳng đẹp nết thì ai thèm nghĩ đến. Mà có nghĩ đến thì chỉ là nghĩ xấu mà thôi, đừng ảo tưởng người ta đang nghĩ tốt đến bản thân. 
“Haha... Thanh Nhã à, cô còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ba-dao-cua-truong-tong/3436981/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.