Cô đang tung tăng đi trên con đường vắng với một chút ánh đèn đường le lói bỗng chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm phát ra từ bên trong nơi góc khuất tối tối kia. 
"Anh... anh là ai đấy?" Cô dè chừng hỏi lại. 
"Là tôi, Trương Minh Khánh đây." Anh vừa bước ra nơi có ánh sáng và cất tiếng nói. 
Cô ngạc nhiên rồi đó. Tự nhiên hôm nay anh đến đây làm gì? Còn là tốt muộn nữa. Chả hiểu nổi con người này mà. 
"Sao hôm nay anh đến đây? Anh tìm tôi có việc gì à?" 
"Không, tôi chỉ chợt đi ngang qua đây muốn gặp cô một chút để bàn công việc nhưng hết rồi." 
Con người này có bị làm sao không vậy? Tiện đường ra đây đứng chờ bảo có việc cần gặp xong gặp rồi lại bảo không có việc gì. Đúng là dở hơi mà. Những suy nghĩ của cô cứ như thế tuôn ra mắng cái tên dở hơi đang đứng trước mặt. 
"Ò, thế không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây." 
Cô và anh đang đứng giữa đường nói chuyện bỗng có tiếng xe máy của một chiếc phân khối lớn lao đến. Theo phản xạ anh kéo lấy tay cô để đứng gọn vào. Cô thì đang đứng yên lành tự nhiên bị anh kéo thì mất thăng bằng lao ra đằng trước. Anh thấy vậy quay người lại đỡ lấy người cô nếu không cô đã ngã dập mông rồi. 
"Khu nhà không có vỉa hè à mà đứng đấy nói chuyện." Tên xe máy đi qua rồi nói vọng lại nhắc nhở nhưng chả ai trong cô và anh quan tâm cả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ba-dao-cua-truong-tong/3436958/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.