"Đúng vậy, từ trước tới giờ mục đích của tôi không phải là thắng được cô, hôm nay tôi chính thức nói cho cô biết, chuyện quá khứ, chúng tôi không tính toán nữa, nhưng nếu sau này cô còn hắt nước bẩn lên người tôi, tôi tuyệt đối sẽ tận mắt nhìn cô xuống địa ngục." Mạn Nhu bỏ dao nĩa xuống, đem đĩa đẩy đến trước mặt Dương Vũ. "Mọi người dù sao cũng từng chung một công ty, giờ cô muốn về KB, tôi mời cô ăn một bữa." Mạn Nhu nói xong, kéo cánh tay Phong Miên cười dịu dàng: "Em không còn thích bò bít tết ở cửa hàng này, về sau đừng tới nữa." Nàng dùng bò bít tết để so sánh với giải trí Huy Hoàng, nơi đã để lại dấu ấn trong cuộc đời nàng, nhưng cho tới bây giờ tất cả đều do nàng lựa chọn, nàng muốn đi, không phải bởi bất kỳ một ai, mà là nàng đã không còn hài lòng với nơi này nữa.
"Cô thật sự muốn rời khỏi Huy Hoàng?" Dương Vũ cười khẽ như thể đang xem vở kịch vui vẻ: "Không có công ty nào chính thức ký hợp đồng với cô." Thân mang lời đồn đại đi bồi ngủ cùng người khác để đạt được thứ mình muốn, còn có thể đi nơi nào được chứ? Ngay vài giây sau đó, Dương Vũ liền nhận ra cô ngu xuẩn bao nhiêu, ngay cả chị Hy đều không nhịn được nở nụ cười: "Cô thật sự ngốc à? Tổng Giám đốc Phong chính là chồng Mạn Nhu, chẳng lẽ Đại Thiên lại không nhận cô ấy?" Một khi nhận được tài nguyên từ Đại Thiên, về sau Mạn Nhu còn sợ không phát triển được sao? Không, cô ấy sẽ phất lên rất nhanh! Trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi, trong lòng Dương Vũ tức muốn chết, cô cầm dao nĩa, hung hăng cắm vào miếng bít tết trong đĩa, miệng còn mắng: "Mạn Nhu, tôi nhất định sẽ vượt qua cô."
Nhưng mà khi cô còn chưa ra khỏi quán ăn này, đã bị người của KB đuổi tới chặn lại. "Dương Vũ, số tiền cô còn nợ công ty chúng tôi định khi nào sẽ trả?" "Khi nào thì tôi thiếu nợ các anh tiền! Có bằng chứng không?" Dương Vũ chột dạ lui về phía sau, muốn tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng người của KB đã sớm nghĩ tới cô ta sẽ không nhận nợ, đem hợp đồng cô cùng KB ký ném lên bàn: "Đây là chữ ký của cô, đột nhiên cô mất tích, làm cho KB bị thiệt hại mấy chục tỷ đồng, bởi vì chuyện của cô, mà KB trở thành chuyện cười cho cả giới giải trí này, bây giờ công ty sẽ lấy danh nghĩa pháp luật, chính thức khởi tố cô." "Cô Dương, tốt nhất cô nên phối hợp với chúng tôi, nếu không làm to chuyện, ai cũng mất mặt!" Dương Vũ ngơ ngác ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cô thật sự xong rồi.
Sau khi ra khỏi quán ăn, chị Hy suиɠ sướиɠ vỗ tay: "Tức giận vài năm nay cuối cùng cũng trút ra hết, thật thoải mái!" Mạn Nhu ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị Hy, dù sao Phong Miên vẫn còn ở đây, có những lời, nàng không muốn nói quá mức. Phong Miên cũng hiểu được ý nghĩ của nàng, kéo tay nàng: "chị rất muốn đưa em về, nhưng công ty còn có cuộc hợp, chị phải qua đó bây giờ, chị Hy, làm phiền chị giúp tôi đưa cô ấy về nhà nhé." "Không thành vấn đề, Tổng Giám đốc Phong!" "Vậy chị phải nhớ ăn cơm trưa, buổi tối gặp nhé." Mạn Nhu cẩn thận ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên má. Phong Miên thở dài, "Em cứ như thế này, chị chẳng muốn đến công ty." Mạn Nhu cười đẩy cô lên xe. Xe vừa chạy đi, Mạn Nhu liền bị người của KB đụng phải. "Tổng Giám đốc Phong, muốn quay lại không?" Trần Viễn ngồi ở ghế phụ hỏi một câu. "Không cần, tôi tin tưởng cô ấy có thể xử lý chuyện này, nhưng mà cậu giúp tôi theo dõi mọi động thái phía KB bên kia, tôi không hy vọng lại cho bọn họ có cơ hội giở thủ đoạn sau lưng." "Vâng, Tổng Giám đốc Phong." Người phía KB vẫn muốn ký hợp đồng với Mạn Nhu, nhưng đều bị Mạn Nhu uyển chuyển từ chối, lần này KB mất đi Dương Vũ, cũng biết Mạn Nhu sẽ không ở lại giải trí Huy Hoàng nữa, đương nhiên là muốn nhận cô về. "Cô Mạn, tổng Giám đốc của chúng tôi muốn mời cô đến gặp mặt một chút, nếu bây giờ không tiện, cũng có thể hẹn gặp ở nơi khác." Người phía KB nói chuyện vô cùng khéo léo đưa đẩy. Bọn họ lo lắng Mạn Nhu lần này lại cự tuyệt, còn bổ sung một câu:" Chúng tôi tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng với Dương Vũ, cũng sẽ dùng pháp luật để truy cứu trách nhiệm việc vi phạm hợp đồng của cô ấy." Mạn Nhu cùng chị Hy liếc mắt nhìn nhau, biết KB đang dùng biện pháp tâm lý, nghĩ rằng Mạn Nhu chán ghét Dương Vũ, cho nên hung hăng giáo huấn Dương Vũ để giành được sự ưu ái của Mạn Nhu. Nhưng thực tế, Mạn Nhu căn bản không cần bọn họ làm như vậy. "Làm phiền trở về nói cho tổng Giám đốc của các anh, bây giờ tôi đang bị phiền toái quấn thân, những lời đồn đại nhảm nhí ép tới tôi không thở nổi, nếu bây giờ ký hợp đồng với KB, có thể sẽ ảnh hưởng tới công ty các anh, chẳng lẽ ngài ấy không ngại sao?" Ban đầu ở trước lễ trao giải, bọn họ lôi kéo Dương Vũ, trước mặt mọi người nói chưa từng tung cành ô liu về phía Mạn Nhu, bây giờ thấy Dương Vũ gặp chuyện không may, bọn họ chẳng những không hỗ trợ, còn vội vã phủi sạch quan hệ, công ty như vậy, cho dù ra giá cao tới đâu, Mạn Nhu cũng sẽ không vào. Huống chi, trong lòng nàng đã sớm có công ty muốn vào. Những người đó còn muốn tiếp tục giữ Mạn Nhu lại, nhưng bị chị Hy chặn. "Các anh cũng thấy đấy, xe vừa mới đi chính là xe của Tổng Giám đốc Phong, không muốn rước lấy phiền toái thì đừng ngăn chặn nữa." Vừa nói như vậy, những người đó quả nhiên để cho các cô rời đi. Sau khi lên xe, chị Hy chủ động giải thích cho Mạn Nhu:" Mới vừa rồi không được em đồng ý, liền nói như vậy, chị bị kích động quá rồi." Dù sao bây giờ quan hệ giữa Mạn Nhu và Phong Miên vẫn chưa được công khai. Mạn Nhu cũng hiểu được chị Hy muốn tốt cho cô, lắc đầu cười: "Vừa rồi ở tình huống kia, nói đã nói rồi, lại không phải nói dối! Quả thật chị ấy là chồng em." Khi Mạn Nhu nói những lời này trong mắt đều vui vẻ. Chị Hy bị vẻ mặt tươi cười của nàng làm dâng lên cảm xúc: "Mạn Nhu, chị thấy sau khi em trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, bây giờ rốt cục có thể bước qua quá khứ, chị vui mừng thay cho em, Tổng Giám đốc Phong thật sự yêu em chiều em, về sau hai người nhất định sẽ càng ngày càng hạnh phúc." "Chị Hy, cám ơn chị vẫn luôn bên em, nếu không phải có chị, cũng sẽ không có em ngày hôm nay." Mạn Nhu cùng chị Hy xúc động đối diện nhau nói chuyện, nước mắt hai người đều rơi xuống. Chị Hy vội vã xua tay: "Thôi thôi, nước mắt này vẫn là chờ đến khi hai người công khai chị lại khóc tiếp." "Bây giờ tuy rằng người phía KB phải khởi tố Dương Vũ, nhưng chị thấy KB sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, bằng không sẽ bị những người trong ngành mắng đến sụp đổ mất, khả năng bọn họ sẽ dùng biện pháp khác khiến cho Dương Vũ trả tiền." Chị Hy vừa khởi động xe, vừa nói: "Nghe nói mấy ông chủ lớn quen biết với tổng Giám đốc KB đều rất thích kiểu phụ nữ giống như Dương Vũ, đại khái, KB sẽ đem cô ta......" Chị Hy không cần nói tiếp, Mạn Nhu đã hiểu được ý tứ của cô. "Đó chính là do cô ta tự chọn thôi." Nếu Dương Vũ không có lòng tham, không dựa vào Dương Gia Cữu, mà vẫn cùng Lạc Phong yêu nhau, bây giờ bọn họ đã sớm kết hôn. "Chị còn nghe phóng viên thay chúng ta điều tra Dương Vũ nói, kỳ thật tư liệu của Dương Vũ đã chỉnh sửa rất nhiều, cô ta muốn nổi tiếng, liền sửa lại tên, còn sửa lại cả bối cảnh gia đình." Ở trong giới diễn viên, người làm như vậy cũng không hề ít. "Trước đây cô ta tên gì?" Mạn Nhu thuận tiện hỏi một câu. Chị Hy cố nén cười: "Trong điện thoại chị có ảnh chụp, tự em xem đi, chị nhịn không được nữa rồi." Mạn Nhu mở điện thoại của chị Hy lên, một tấm ảnh bị che giấu đập vào mắt, Dương Vũ, tên thật, Trương Phát Hướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]