Chương trước
Chương sau
"Không được!"
Huy lập tức phản đối suy nghĩ này của Dương Vũ, cô ta dính vào chuyện này và đang tiếp nhận điều tra, bây giờ bọn họ không có chứng cứ xác thực, chỉ cần Dương Vũ nói chắn chắn không quen biết Dương Gia Cữu, về sau vẫn còn có thể xoay xở.
Nhưng nếu thật sự làm như vậy, cô ta đã chứng minh tin đồn có quan hệ lén lút với Dương Gia Cữu, đến lúc đó lại không dễ giải quyết đâu.
"Nếu như bởi vì vụ sóng gió lần này mà KB hủy bỏ hợp đồng, tôi sẽ giúp cô nói chuyện với những công ty khác. Cô yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu."
"Có tác dụng gì chứ? Tôi đã không trẻ để chịu đựng thử thách thêm mấy năm nữa đâu. Hơn nữa, Dương Gia Cữu sẽ không bỏ qua cho tôi, anh ta biết trên tay tôi có ảnh chụp anh ta chụp với tôi. Chờ tới khi anh ta tới uy hiếp tôi thì đã quá muộn rồi. Tôi phải nắm giữ thời cơ trước!"


"Vũ... cô!"
Huy không biết nên khuyên cô ta thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi đi tìm mấy phóng viên quen thuộc trước đã, cô đừng sốt ruột, mọi chuyện từ từ sẽ đến thôi."
Các ngôi sao nữ làm việc giống như Mạn Nhu cũng không nhiều, nhất định là có rất nhiều phía đang để ý tới nàng.
Cho dù kế hoạch của Dương Vũ rất nguy hiểm nhưng lại là con đường duy nhất mà bây giờ có thể đi được.
Huy tốn ít tiền, mua được phóng viên của hai nhà truyền thông, thu xếp một buổi phỏng vấn đặc biệt cho Dương Vũ.
Xế chiều hôm đó, tin tức che trời lấp đất lại xuất hiện ở trên bảng hot search.
"Cuối cùng là ảnh hậu hay là sau khi ngủ!"
"Phía sau từng bước quay trở lại làm việc là bao nhiêu người đàn ông ủng hộ?"
"Giao dịch bị vạch trần, có ảnh chân thật."
Tất cả tít báo trên trang web của các truyền thông lớn đều có liên quan đến Liên hoan phim Kim Qua và Mạn Nhu, chuyện nàng giành được giải thưởng cống hiến tốt nhất bị người ta thêm mắm thêm muối lấy ra đăng tin, trong đó còn chửi bới nhân phẩm của Mạn Nhu, chỉ ra người có dính dáng không rõ ràng với giám khảo là nàng mà không phải Dương Vũ.

Còn đính kèm ảnh chụp đêm đó nàng đi thảm đỏ cùng Dương Gia Cữu.
Tin tức xấu che trời lấp đất kéo tới, Mạn Nhu bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Giải trí Huy Hoàng còn bị người cho rằng là xưởng hạng ba dựa vào quy tắc ngầm để nâng đỡ ngôi sao điện ảnh, giám khảo không biết tên kia cũng bắt đầu bị dẫn trên mạng sỉ nhục.
Bởi vì cục diện có tính chất lật ngược này khiến tất cả mọi người không biết phải làm sao. Dân mạng ban đầu còn gửi tin chúc mừng Mạn Nhu đoạt được giải thưởng, giờ lại quay sang chất vấn Mạn Nhu có phải diễn quá giỏi không, nàng đưa nước mắt của mình đến tận trên giường của giám khảo Liên hoan phim Kim Qua rồi.
Mà lúc này, làm tổng Giám đốc Giải trí Huy Hoàng, điện thoại của Lạc Phong đã bị các phóng viên gọi muốn nổ tung rồi.

Anh ta ngồi ở trong phòng làm việc nổi giận: "Lập tức dẫn Dương Vũ tới cho tôi!"
Người đê tiện kia không ngờ lại dùng cách ác độc như vậy để ép anh ta, kéo tất cả mọi người xuống nước!
Những tấm ảnh và ghi âm kia làm cho giao dịch giữa anh ta và Dương Gia Cữu bị vạch trần, bây giờ trên dưới Giải trí Huy Hoàng đều thấy rõ bộ mặt thật của anh ta.
"Bệnh viện nói cô ta đã ra viện, bây giờ chẳng biết đi đâu." Thư ký trả lời.
"Vậy thì đi tìm đi! Bất kể phải trả giá lớn thế nào, cũng phải tìm được người về cho tôi!" Lạc Phong tức giận gầm lên.
Dương Vũ, cô chờ đấy cho tôi.
Lạc Phong vận dụng quan hệ trong giới, cuối cùng thông qua hai phóng viên phỏng vấn Dương Vũ để tìm được Dương Vũ.
"Dương Vũ, cô đi ra!"
Anh không ngừng phá cửa và kêu lên giống như đã phát điên vậy. Anh ta đã bị dồn đến đường cùng nên không thể bỏ qua cho cô ta được.
"Tổng Giám đốc Lạc, anh đi đi, Vũ không ở đây!" Huy kiên trì đến cùng, đi ra mở cửa.
"Cút ngay!" Lạc Phong xông vào và thấy Dương Vũ đang ngồi ở trên sô pha, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ xem thường cùng đắc ý.
Anh ta thở hổn hển, đấm một cái lên trên tường: "Cô nói đi, vì sao cô phải làm như thế?"
"Là các người ép tôi. Khi tôi ngất xỉu, không ngờ Mạn Nhu còn giành được giải thưởng, cô ta dựa vào đâu chứ? Cô căn bản không có tư cách giẫm lên trên đầu tôi!" Dương Vũ vứt ảnh chụp Lạc Phong và Dương Gia Cữu giao dịch xuống đất: "Tôi biết vì sao anh tìm tôi, còn không phải là vì những cái này sao? Anh cầm đi đi, dù sao tôi vẫn có rất nhiều."
"Đồ đê tiện!"
Lạc Phong đánh một cái vào trên tay của Dương Vũ.
Anh ta đã hoàn toàn không kiểm soát được cơn giận, sau khi đánh Dương Vũ, anh ta cũng tỉnh táo lại: "Vì một giải thưởng ảnh hậu mà cô trở nên bẩn thỉu như thế sao?"
"Tôi bẩn thỉu à? A, khi anh giấu Mạn Nhu để ngủ với tôi, sao anh không chê tôi bẩn đi? Bây giờ tôi vì anh mà sinh non, ở bệnh viện hôn mê một đêm, anh lại chê tôi à?"
Lạc Phong nhìn cô ta và im lặng.
Dù thế nào anh ta đều không ngờ được chuyện sẽ phát triển đến nước này.
Nếu như anh ta không chia tay với Mạn Nhu, không quan hệ và ở cùng một chỗ với Dương Vũ, có thể tất cả những điều này đã không xảy ra, anh ta có thể đã sớm trở thành con rể của nhà họ Mạn.
Chuyện đến tình trạng như bây giờ, anh ta có thể trách ai được chứ?
Là do bản thân anh ta quá tham lam, cho rằng giữa mình và Dương Vũ là tình yêu đích thực, kết quả... lại bị đẩy về phía vực sâu.
"Cô nhớ kỹ đấy, nếu như tôi không có đường ra thì cô cũng sẽ không được sống tốt đâu!" Lạc Phong cuối cùng liếc mắt nhìn cô ta rồi sập cửa rời khỏi.
Trong chuyện này, người bị tổn thương nặng nhất không phải là anh ta mà là Mạn Nhu, rõ ràng nàng không làm gì lại bị truyền thông nói xấu thành một kẻ dâʍ đãиɠ dựa vào trên cơ thể để đi lên.
Lạc Phong hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, cuối cùng lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Mạn Nhu.
Anh ta nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Mạn Nhu mới hít sâu một hơi nói: "Là tôi."
"Có việc gì?" Mạn Nhu nhíu mày, giọng nói đặc biệt lạnh lùng.
"Mạn Nhu, xin lỗi, tôi biết mình sai, cũng biết chuyện này mang tới ảnh hưởng rất xấu cho cô, bây giờ tôi đang nghĩ cách giải quyết, cô cho tôi chút thời gian, tôi chắc chắn..."
"Anh muốn giải quyết như thế nào? Anh thật sự đã gặp mặt Dương Gia Cữu và còn bán đứng tôi, không phải sao?"
Sau khi Mạn Nhu xem qua báo cáo, chỉ cảm thấy những gì mình bỏ ra trước đó thật sự không đáng: "Anh đã đưa ra sự lựa chọn, bây giờ bị Dương Vũ vạch trần là do anh tự mình chuốc họa vào thân, tôi không cần anh giúp tôi làm sáng tỏ bất cứ chuyện gì cả. Giữa chúng ta không cần lại có bất kỳ dính dáng nào nữa."
Nói xong, Mạn Nhu liền cúp máy.
Lạc Phong đau khổ cầm điện thoại, đứng ở bên đường. Anh ta đã nhận được trừng phạt đau đớn nhất, hối hận này cắm rễ ở trong lòng anh ta, ép cho tới anh ta không thở nổi nữa.
"Mạn Nhu... Xin lỗi."
Chị Hy nghe được tiếng Mạn Nhu nói điện thoại thì càng thêm tức giận: "Anh ta còn có mặt mũi mà gọi điện thoại tới à? Chị thấy anh ta và Dương Vũ đúng là trời sinh một đôi, hai người đều giỏi tính kế người khác như vậy."
"Lạc Phong cũng không ngờ Dương Vũ sẽ dùng cách tự phá hủy tương lai này để trả thù anh ta."
Mạn Nhu lẳng lặng suy nghĩ một lát mới nói với chị Hy: "Là em sơ suất, chỉ muốn đề phòng Dương Gia Cữu lại quên điều tra về tình hình của Huy Hoàng."
"Nhưng..." Chị Hy thở dài: "Mạn Nhu, em không làm gì sai cả."
"Nếu không phải em bảo chị gửi email này cho giám khảo trước lễ trao giải, Dương Vũ cũng sẽ không dùng thủ đoạn trả thù ác liệt như vậy."
Mạn Nhu có chút bất lực, là nàng suy nghĩ không chu đáo.
"Bây giờ Lạc Phong khó bảo vệ được bản thân, Dương Gia Cữu đã trốn tới nước ngoài, cũng chỉ có một cách có thể giúp em thoát khỏi cảnh khốn cùng này." Phong Miên dịu dàng xoa mái tóc dài của Mạn Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.