"Hey, tiểu Ngụy anh có thấy hay không có thứ gì mới vọt qua "
"Vương đại gia, ngài ánh mắt lại sử dụng không tốt đi, đều nói ngài tốt nhất đến bệnh viện kiểm tra một chút, chẳng lẽ, ngài luyến tiếc chút tiền kia! Nếu là kéo dài thành bệnh nặng coi như cái mất nhiều hơn cái được..."
"Đi đi đi, miệng quạ đen! Đại gia của anh ánh mắt vẫn rất tốt! Anh... Thật sự không có cái gì?"
Tiểu Ngụy lắc đầu liên tục, rất kiên định, "Không có."
"Rõ ràng ta thấy có một bóng dáng a... Thật chẳng lẽ là ta mắt mờ? Không thể nào nha..."
"Đại gia,cháu của ngài nằm trên cửa sổ gọi ngài về nhà ăn cơm."
"A? Nga... Vậy ta đi trước, các anh trông coi cho tốt, không cho phép ngủ gà ngủ gật! Nếu là lại bị đội trưởng bắt, tôi cũng mặc kệ tiểu tử nhà anh!"
"Tuân lệnh"
Dạ Cô Tinh thẳng hướng đi tới dãy nhà 23 của tiểu khu, dọc theo đường đi linh hoạt tránh camera giám sát, như vào chỗ không người.
"Ada, anh nói đội trưởng bảo chúng ta canh giữ ở chỗ này rốt cuộc là có ý gì?" Một người đàn ông nói.
"Đúng vậy, nếu Diệp Tử đã chết, chúng ta bây giờ ngồi canh giữ ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ còn chờ đến khi Diệp Tử chết mà sống lại, chúng ta tới há miệng chờ sung?" Một người đàn ông khác phụ họa.
Cô gái hung ác trợn mắt nhìn hai người một cái, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra sát khí "Im miệng! Chúng ta chỉ cần phục tùng, không cần hỏi tại sao!"
"Dạ!" Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159184/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.