Dương Đông Bình là một học giả nghiêm khắc, có ý thức về thời gian cực mạnh, vì vậy ông ấy không bao giờ dạy quá giờ.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Dạ Cô Tinh cầm sách đi ra khỏi lớp, động tác lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ, dường như có một loại cảm giác khó có thể miêu tả tiêu sái cùng bất kham.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học, Dạ Cô Tinh bị bởi Lăng Tuyết chặn lại.
Cô ta vẫn như đang khóc, một đôi nước mắt lớn như tiểu bạch thỏ vô tội nhấp nháy, "Cô Tinh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý. Không cần lo lắng, tớ không vó việc gì, Dương lão sư tương đối nghiêm khắc, tớ không làm tốt, đương nhiên phải tiếp thu phê bình. Cậu ngàn vạn lần không cần... "
" Xin lỗi cái gì? "
" A? Cậu... "
Dạ Cô Tinh tiến lại gần, ánh mắt sáng quắc: “Cậu thực xin lỗi tôi cái gì? "
Lăng Tuyết buộc phải lùi sau một bước, đói mặt với ánh mắt sắc bén đó, theo bản năng quay đầu tránh đi, "Tớ không có ý gì khác, trong lớp tôi không cố ý phản bác cậu, tớ, tớ..."
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cong lên khóe môi, thờ ơ nói: "Khoa học yêu cầu nghi ngờ, mỗi người bày tỏ ý kiến của bản thân là điều bình thường, vì vậy... cậu không cần phải xin lỗi vì điều đó."
Dứt lời, xoay người rời đi.
“Cậu có phải hay không biết cái gì sao?” Giọng nói lạnh lùng như người máy từ sau lưng truyền đến, không còn giả bộ đáng thương ngọt ngào nữa, Dạ Cô Tinh dùng một bước, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159180/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.