“Còn đau không?” Hoàng Phủ Tử Y không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, cho nên trực tiếp chặn lời Sở Ngao Dư, chuyển đề tài.
Sở Ngao Dư ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu, thời điểm đau đớn nhất đã qua, giờ chút đau đớn này không đáng kể chút nào.
“Thường xuyên bị đau như vậy sao?” Hoàng Phủ Tử Y tiếp tục hỏi, đau như vậy, nếu như là bị thường xuyên … Hoàng Phủ Tử Y nhìn Sở Ngao Dư, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Trước khi trọng sinh, cô đã từng nhìn thấy người này ở trước mặt mình hộc máu đến hôn mê, hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng của hắn đau đến nỗi người đổ đầy mồ hôi, chuyện này làm cho cô không tự chủ được đối với người nam nhân này sinh ra một tia thương tiếc, thậm chí muốn ôm hắn một cái, an ủi hắn một chút.
“Không sao, anh không có việc gì, không cần lo lắng.” Sở Ngao Dư không có ý lộ ra mặt thảm hại để nhận được sự thương cảm của Hoàng Phủ Tử Y , cho nên cho dù thập phần mỏi mệt, vẫn nở nụ cười. Chỉ là anh vốn không thích cười, nên khi nở ra nụ cười này, thực sự trông rất cổ quái.
Cánh tay trắng noãn của Hoàng Phủ Tử y đụng lên mặt Sở Ngạp Dư, cô nhăn mũi nói: “Không muốn cười thì đừng cười, nhìn rất xấu.”
Sắc mặt Sở Ngao Dư cứng đờ, bởi vì lần đầu tiên nghe thấy từ “Xấu” mà có chút tự ti, nhưng ngay sau đó liền đem lực chú ý đặt ở đôi tay trắng noãn ấm áp kia……
Tử Y chạm vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-sung-chong-ngoc/4076261/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.