Tầng bốn cổ bảo mộng ảo luôn luôn là một cấm địa, đây rõ ràng là phạm vi người có hẹn trước cũng không chắc được vào thẳng lầu bốn kia, thân phận người kia thật làm cho người ta không thể không tò mò.
Nói là cấm địa, thật ra thì tầng bốn với các tầng kia không có gì khác biệt, ngoại trừ bên ngoài phòng lớn dành cho khách dừng chân, chẳng qua chỉ là có một chút quanh co khúc khuỷu ở hành lang so với các phòng khách tạo sự thuận lợi, phải chăng vì là cấm địa, trời mới biết kiểu kia là vì cái gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Ái Ni Ty dõi theo bóng dáng cao lớn của Mạc Nhi đi lên lầu, khóe môi nhàn nhạt đầy mê hoặc khẽ nhếch lên, "Anh ta rốt cuộc là ai chứ?"
Với thân thủ của cô, chạy lên cấm địa tầng bốn đi dạo một vòng mà thần không biết quỷ không hay là chuyện không thành vấn đề gì, nhưng trên miệng lại không thể nói, tựa như Homan, cô tin rằng anh ta nhất định cũng đi lên dạo qua, chuyện đó là điều đương nhiên, biết rõ hai chữ cấm địa sẽ càng làm cho họ thêm hiếu kỳ, nếu như trong lòng họ có tật thâm căn cố đế vì hai chữ này mà chùn bước, thì lúc trước họ cũng sẽ không phải lưu lạc tới hoàn cảnh bị anh ta thu lưu.
Homan không nói gì, cằm nhô ra mắt nhìn chằm chằm vào máy tính đang chạy ra hệ thống hình ảnh cơ sở dữ liệu ——
Phạm Tích, năm nay ba mươi tuổi, thạc sỹ quản lý doanh nghiệp Đại học Washington ở Mỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-xin/96893/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.