Lục Kiến Thành nhớ ra, lúc ở cửa phòng phẫu thuật đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam và Đông Họa.
Nói thật là tình hình không được tốt.
Thậm chí có thể nói là tồi tệ.
Cả hai người đều có vết thương trên người, nhiều vết bầm tím và chảy máu.
Hơn nữa Đông Họa rõ ràng là bị ức hiếp, cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết được.
Thấy Lục Kiến Thành im lặng, trái tim Nam Khuê càng cảm thấy nặng nề hơn.
“Ông xã, anh đừng dọa em!” Nam Khuê rất sợ hãi.
Lục Kiến Thành ôm lấy cô: “Bà xã, em đừng lo lắng, anh cũng không chắc chắn, nên không dám tùy tiện nói, trước tiên chúng ta đừng nên tự hù dọa bản thân mình.”
“Anh sẽ đi tìm Chu Tiễn Nam đến dây, để em đích thân hỏi anh ấy, được không?”
Nam Khuê lập tức gật đầu: “Được.”
Chu Tiễn Nam rất nhanh đã tới, khi tới nơi nhìn thấy Nam Khuê đã tỉnh lại, hơn nữa còn đang hồi phục rất tốt, cuối cùng anh ấy cũng cảm thấy nhẹ lòng.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Anh ấy chủ động hỏi thăm.
“Chỉ là vết thương còn hơi đau một chút, những thứ khác đều ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lấy hết can đảm, Nam Khuê mới hỏi: “Tiễn Nam, Họa Họa cô ấy rốt cuộc thế nào rồi? Xin anh hãy nói cho tôi biết sự thật, được không?”
“Khuê Khuê” Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê thành thật nói: “Tôi không thể nói dối em, cô ấy quả thực đã chịu một vài tổn thương, lúc tôi tới thì quần áo trên người cô ấy đã bị xé rách rất nhiều, cô ấy sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443964/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.