Chương trước
Chương sau
Lục Kiến Thành nhớ ra, lúc ở cửa phòng phẫu thuật đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam và Đông Họa.
Nói thật là tình hình không được tốt.
Thậm chí có thể nói là tồi tệ.
Cả hai người đều có vết thương trên người, nhiều vết bầm tím và chảy máu.
Hơn nữa Đông Họa rõ ràng là bị ức hiếp, cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết được.
Thấy Lục Kiến Thành im lặng, trái tim Nam Khuê càng cảm thấy nặng nề hơn.
“Ông xã, anh đừng dọa em!” Nam Khuê rất sợ hãi.
Lục Kiến Thành ôm lấy cô: “Bà xã, em đừng lo lắng, anh cũng không chắc chắn, nên không dám tùy tiện nói, trước tiên chúng ta đừng nên tự hù dọa bản thân mình.”
“Anh sẽ đi tìm Chu Tiễn Nam đến dây, để em đích thân hỏi anh ấy, được không?”
Nam Khuê lập tức gật đầu: “Được.”
Chu Tiễn Nam rất nhanh đã tới, khi tới nơi nhìn thấy Nam Khuê đã tỉnh lại, hơn nữa còn đang hồi phục rất tốt, cuối cùng anh ấy cũng cảm thấy nhẹ lòng.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Anh ấy chủ động hỏi thăm.
“Chỉ là vết thương còn hơi đau một chút, những thứ khác đều ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lấy hết can đảm, Nam Khuê mới hỏi: “Tiễn Nam, Họa Họa cô ấy rốt cuộc thế nào rồi? Xin anh hãy nói cho tôi biết sự thật, được không?”
“Khuê Khuê” Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê thành thật nói: “Tôi không thể nói dối em, cô ấy quả thực đã chịu một vài tổn thương, lúc tôi tới thì quần áo trên người cô ấy đã bị xé rách rất nhiều, cô ấy sợ hãi ngồi co ro trong góc, cả người run bần bật.”
“Nhưng tôi muốn nói cho em biết, Họa Họa không bị xâm hại, hơn nữa cô ấy mạnh mẽ và lạc quan hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“Vậy nên, tôi tin cô ấy nhất định có thể vượt qua được chuyện lần này.”
Mặc dù còn rất lo lắng, nhưng những lời của Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng khiến Nam Khuê an tâm phần nào, trong lòng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Ở bệnh viện mấy ngày, cho tới khi những vết thương trên người cô gần như hồi phục hoàn toàn, Lục Kiến Thành mới đồng ý để Nam Khuê xuất viện.
Khi xuất viện, nghe nói trong tháng ở cữ phải tránh gió.
Vì thế Lục Kiến Thành không biết lấy ở đâu ra một chiếc áo khoác to, sau đó quấn chặt lấy người Nam Khuê.
Nam Khuê dở khóc dở cười nhìn anh nói: “Không cần khoa trương như vậy đâu.”
Lục Kiến Thành lại vô cùng kiên quyết.
Ngoài cơ thể, đầu và chân của Nam Khuê cũng bị bịt kín.
Trước khi xuất viện, Lục Kiến Thành ôm theo con gái, cùng Nam Khuê đi tới phòng bệnh của Vân Thư.
“Mẹ, cha có lẽ cũng đã nói với mẹ rồi, Khuê Khuê đã sinh một bé gái.”
“Tên của đứa bé là Tinh Thần, Khuê Khuê đã đặt tên đó, nếu mẹ tỉnh lại nhất định mẹ cũng sẽ cảm thấy tên đó rất hay.”
“Con xin lỗi, hôm nay mới bế Tinh Thần tới thăm mẹ.”
Lục Kiến Thành đã nói rất nhiều, Nam Khuê cũng nói mấy câu.
Thậm chí mắt của Tinh Thần cũng mở ra, hiếu kì nhìn xung quanh.
Nhưng Vân Thư vẫn nằm trên giường bệnh, không có phản ứng gì.
Thăm Vân Thư xong, Lục Kiến Thành và Nam Khuê trở về nhà.
Vừa về tới nhà, sau khi giao Tinh Thần cho bảo mẫu, Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê đi ra ngoài.
“Ông xã, anh dắt em đi đâu vậy?”
“Có một chuyện, em nhất định phải biết ngay lập tức.”
Lục Kiến Thành dắt Nam Khuê tới cửa thư phòng, sau đó nói: “Bà xã, có một người em luôn muốn gặp đang ở trong đợi em, anh sẽ không vào, em tự mình đi vào nhé.”
“Hả?”
Nam Khuê ngập ngừng đẩy cửa bước vào.
Người đó đang quay lưng về phía cô, cô chỉ thấy bóng lưng.
Nhìn kĩ thì có vẻ hơi quen.
Ngay khi Nam Khuê đang đoán xem đó là ai, Cố Ngôn Bân đột nhiên quay người lại.
Nhìn thấy ông ấy, Nam Khuê ngạc nhiên: “Bác Cố, sao lại là bác? Bác tìm cháu à?”
Cố Ngôn Bân cũng không thể kìm chế tâm trạng xúc động trong lòng mình nữa, ông ấy liền sải bước tiến về phía cô.
“Khuê Khuê, bác” vì quá xúc động, ông nghẹn ngào nói: “Bác là cha của con đây!”
Cái gì?
Nghe thấy những lời này, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy sững sờ.
Trong lúc đó, đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Bác Cố nói, ông ấy là cha của cô?
Sao có thể chứ?
Đây chắc là sự nhầm lẫn.
Hít thở một hơi thật sâu, Nam Khuê mới có thể kìm nén được những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng, cô cẩn thận hỏi lại: “Bác Cố, bác có phải có nhầm lẫn gì không?”
Cố Ngôn Bân khẳng định chắc nịch: “Không đâu.”
“Khuê Khuê, cha chính là cha của con, tên thật của cha là Chu Phong, chính là người mà con luôn tìm kiếm.”
Khi ông ấy nói ra những câu này, Nam Khuê toàn thân như hóa đá, giống như tượng điêu khắc đứng bất động ở đó.
Trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ điều gì.
Thậm chí ngay cả ngón tay của cô cũng cứng đờ lại.
Một lúc sau, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, khi nhìn thấy Cố Ngôn Bân vẫn đứng trước mặt mình, Nam Khuê mới lại lên tiếng: “Lời bác vừa nói, có thể nói lại một lần nữa không?”
“Cha là Chu Phong, là cha của con!”
Nói rồi, như để chứng minh điều gì đó, Cố Ngôn Bân liền lấy điện thoại ra, mở bức ảnh ông và Nam Thu Ngữ chụp chung với nhau ra, sau đó giải thích: “Người trong ảnh chính là cha.”
“Nhưng sau vụ nổ đó, mặt cha đã bị biến dạng, trở thành hình dạng như thế này.”
“Quả thực là thay đổi rất nhiều, nhưng cha chính là cha của con!”
Sau khi nói hết tất cả những điều này, Cố Ngôn Bân đã rơi nước mắt.
Ông ấy rơi nước mắt, vẻ mặt vô cùng xúc động.
Những giọt nước mắt của Nam Khuê cũng đã rơi xuống.
Trong phút chốc, cả hai người đều bật khóc.
Lúc này, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng người trước mặt mình thực sự là cha cô.
“Cha”
Gọi một tiếng “Cha” thật lớn, Nam Khuê xúc động chạy tới.
Cố Ngôn Bân cũng ôm lấy cô.
Cảnh tượng cha và con gái xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng trong thời khắc này đã có thể nhận lại nhau.
“Cha, thực sự là cha sao?”
“Cha, mấy năm nay con vẫn luôn tìm cha, con còn tưởng cha đã chết rồi, thật tốt, ông trời vẫn có thể để cha sống sót xuất hiện trước mặt con.”
Vì quá vui mừng, nên những lời nói của Nam Khuê cũng bắt đầu lộn xộn.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Cô rất vui, thực sự rất vui.
Hồi nhỏ, cô luôn ngưỡng mộ người khác vì họ có cha, ngưỡng mộ vì họ được cha nhấc bổng lên cao.
Ngưỡng mộ người khác được cha mua cho đầm công chúa, ngưỡng mộ họ được cha cưng chiều.
Và thời khắc này, cô cuối cùng cũng không cần phải ngưỡng mộ người khác nữa rồi.
Mặc dù là phải chờ đợi hơn hai mươi năm, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.
“Xin lỗi con gái của cha, là cha đã bỏ lỡ mất thời gian trưởng thành của con.”
“Cha xin lỗi con, cũng xin lỗi mẹ con, tới bây giờ mới biết tới sự tồn tại của con.”
Cố Ngôn Bân xoa đầu cô, giọng nói nghẹn ngào.
Nam Khuê đã không còn quan tâm tới những điều này nữa.
Lúc này, vòng tay ấm áp của cha chính là câu trả lời tuyệt vời nhất.
Lúc buông tay, Cố Ngôn Bân đã lau nước mắt cho Nam Khuê giống như mọi người cha khác.
Nam Khuê cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cũng vô cùng tủi thân.
Rõ ràng là nên cười, cười thật lớn.
Nhưng lúc này, cô tự dưng lại khóc.
“Sao con lại khóc?” Cố Ngôn Bân đau lòng hỏi.
Nam Khuê dụi mắt: “Không, chỉ là con quá vui mừng thôi. Hơn 20 năm rồi, con chưa từng nhận được tình yêu thương thực sự của cha, thời khắc này giống như là mơ vậy, hóa ra cảm giác có cha yêu thương là như vậy, thật tốt!”
“Là lỗi của cha, cha nhất định sẽ bù đắp lại tất cả những gì con đã thiếu.”
Nam Khuê cười một cách ngốc nghếch.
Nếu không phải là mọi chuyện trước mắt quá chân thực, cô thực sự sẽ tưởng là đang nằm mơ.
“Cha, cha vẫn chưa bế Tinh Thần nhỉ!” Nam Khuê ngừng khóc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.