“Trước khi quay về, mẹ Chu Hiểu Tinh cầm dao đâm anh, Chu Hiểu Tinh vào tù cũng là vì muốn chịu tội thay cho mẹ mình.” Lục Kiến Thành giải thích. Nam Khuê nghe xong thì vừa tức giận vừa lo lắng. “Đã lâu như vậy rồi, Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh có chăm sóc tốt cho bản thân không vậy?” “Còn nói muốn chăm sóc cho em và con, anh đã bị thương thành dạng này rồi, máu cũng chảy được thành sông rồi đấy, như vậy còn có thể chăm sóc cho mẹ con em được sao?” Mặc dù ngoài miệng chỉ trích nhưng trong lòng Nam Khuê lại vô cùng lo lắng. Nhất là sau khi nhìn thấy miệng vết thương trên lưng anh bị nứt vô cùng nghiêm trọng, máu không ngừng chảy ra thì cô càng lo lắng hơn. Cô càng khẩn trương hơn, ngay cả giọng cũng nhỏ xuống, trong giọng nói là sự đau lòng không che giấu được. “Nhất định là rất đau, đúng không?” Lục Kiến Thành gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ nói…” Anh cảm thấy hơi phân vân, một bên anh không muốn lừa cô, nhưng một mặt anh cũng không muốn để cô lo lắng. “Bác sĩ nói gì?” Nam Khuê sốt ruột hỏi. “Bác sĩ nói anh nên nằm viện.” Cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không giấu diếm. Nam Khuê nghe xong lập tức quay người đi tìm vali. Lục Kiến Thành mặc áo sơ mi vào rồi đi theo cô: “Bà xã, em đừng quá lo lắng, bác sĩ chỉ dọa anh mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.” Mắt Nam Khuê đã đỏ hoe: “Đã đến mức phải nằm viện rồi, sao lại không nghiêm trọng được chứ?” “Bây giờ em lấy chút đồ, chúng ta lập tức nhập viện.” “Bà xã?” Lục Kiến Thành gọi. Nam Khuê trực tiếp quay người nhìn anh: “Em nói nhập viện mà anh còn không đi? Nếu như anh không đi thì mấy hôm nay đều không cho…” Cô mới nói được một nửa câu, Lục Kiến Thành vội vàng nắm lấy tay cô: “Đi, anh đi.” “Bà xã nói cái gì thì chính là cái đó, tất cả anh đều nghe theo bà xã hết.” Nghe anh mở miệng là “bà xã”, Nam Khuê không nhịn được mà đỏ mặt: “Vậy bây giờ chúng ta lập tức đi.” “Được.” Vì là tối muộn nên đến bệnh viện cũng không quá nhiều người, thủ tục nhập viện nhanh chóng hoàn thành. Lục Kiến Thành cũng nhanh chóng chuyển vào phòng bệnh nằm. Bác sĩ kiểm tra xong thì kê thuốc cho anh. Trước khi đi, ánh mắt bác sĩ đột nhiên chuyển về phía Nam Khuê: “Chắc cô là vợ anh ấy?” Câu hỏi đột ngột này khiến Nam Khuê ngẩn người, cô vừa định trả lời thì Lục Kiến Thành đã vượt lên trước một bước, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, vợ của tôi.” Bác sĩ hiểu ý cười một tiếng: “Lúc sáng tôi đã đề nghị cậu ấy nên ở lại theo dõi, kết quả nói thế nào cậu ấy cũng không chịu.” “Bà xã ở bên cạnh thì khác hẳn, ngoan ngoãn nhập viện ngay.” Lục Kiến Thành: “…” Nam Khuê nhịn cười nói: “Bác sĩ, ông yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ nói anh ấy phối hợp điều trị thật tốt.” Bác sĩ nhìn Lục Kiến Thành: “Nhìn mà xem, vẫn là vợ cậu hiểu chuyện.” Lục Kiến Thành: “…” Chuẩn bị xong mọi chuyện, Lục Kiến Thành nói Trần Tranh đưa Nam Khuê về nhà nghỉ ngơi. Dù sao nơi này là bệnh viện, có quá nhiều người lui qua lui lại. Dù sao Nam Khuê cũng đã đến giai đoạn cuối của thai kì, vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng mới tốt. “Vậy anh chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải uống thuốc đúng giờ và tiêm thuốc, ngày mai em lại vào thăm anh.” Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Bụng của em đã lớn rồi, đi đi lại lại không tiện, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt là được, anh cam kết sẽ phối hợp điều trị tốt để có thể nhanh chóng xuất viện.” Đúng lúc này Trần Tranh đã đến. Anh ta đứng bên ngoài cửa chờ. Nhìn thấy anh ta, Lục Kiến Thành cố ý “ôi” một tiếng. Nam Khuê nghe xong quả nhiên lập tức đi qua, cô lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải vết thương vẫn đau không?” “Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu rồi nói: “Nếu như bà xã có thể hôn một cái sẽ hết đau!” Nam Khuê đi đến, nhỏ giọng nói: “Trần Tranh vẫn còn bên ngoài đó, anh tiết chế tí đi!” “Cũng vì có anh ta ở đó nên mới không tiết chế được.” Dứt lời, anh trực tiếp ôm lấy Nam Khuê rồi hôn lên trán cô một cái. Sau đó nhìn Trần Tranh, lớn giọng phân phó: “Đưa thiếu phu nhân về, mấy ngày tôi không ở nhà, nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tốt.” “Vâng, xin thiếu gia yên tâm.” Lúc trở về, Nam Khuê có chút xấu hổ nhìn Trần Tranh: “Anh đừng để bụng, có đôi lúc anh ấy giống như con nít vậy, ghen tuông lung tung.” Trần Tranh chỉ cười mà không nói gì. Vì chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông. Tình cảm của anh ta được che giấu rất kĩ, từ trước đến nay chỉ nghiêm túc thực hiện đúng công việc của mình. Nhưng thiếu gia là đàn ông, anh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn được những suy nghĩ giấu sâu trong lòng của anh ta. Anh ta biết, thiếu gia đang cảnh cáo anh ta. Nhưng thật ra điều anh ta muốn rất đơn giản, có thể ở bên cạnh bảo vệ thiếu phu nhân là anh ta đã thỏa mãn lắm rồi. Về phần nhiều hơn, anh ta không dám hi vọng xa vời vào những điều đó. Cũng chưa từng suy nghĩ đến. . ========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Gặp Em Đúng Lúc 2. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng 3. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh 4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! ===================================== Trong khoảng thời gian này, chuyện của công ty vẫn luôn do Lục Minh Bác lo liệu. Vì Lục Kiến Thành bị thương nên định sau khi khỏe rồi mới đến công ty. Không biết truyền thông biết được tin nào từ đâu, hơn nữa còn biết cả số phòng của Lục Kiến Thành, họ trực tiếp chạy vào chụp mấy bức ảnh, cũng trắng trợn đưa tin về tình trạng của anh. Mặc dù hành động này khiến người khác rất chán ghét. Nhưng không thể không nói, mấy tháng Lục Kiến Thành không xuất hiện cũng đã khiến người bên ngoài suy đoán rất nhiều. Có người nói anh qua đời do tai nạn xe cộ, có người nói anh đã tàn phế, còn có cả người nói anh đã tự sát. Đủ các loại lời đồn không dứt. Nhà họ Lục cũng chưa từng có thông báo gì. Bây giờ cuối cùng Lục Kiến Thành cũng đã xuất hiện, có không ít người nhốn nháo. Cổ phiếu của Lục thị cũng không ngừng tăng giá, rất nhiều người kiếm được thêm không ít. Nhưng chuyện này cũng có nghĩa là có người tổn thất rất nhiều, gần nư là nhà tan cửa nát. Nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương của Lục Kiến Thành đã hồi phục ổn định. Thời gian dự sinh của Nam Khuê cũng càng ngày càng gần. Nhưng dường như cô có tâm sự gì đó, luôn trong trạng thái rầu rĩ không vui. Nhất là mấy ngày nay, sau khi cô nhận mấy cuộc điện thoại thì tâm trạng càng tệ hơn. “Bà xã…” Buổi tối, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực: “Có phải em có chuyện không vui không, em có thể nói với ông xã của em mà.” Nam Khuê xoay người, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, giọng nói ưu thương. “Anh cũng biết chuyện Đỗ Quốc Khôn không phải là cha ruột của em.” “Từ sau khi biết chuyện này, em vẫn luôn tìm cha mình, trước kia em muốn khi Niệm Khanh và Tư Mặc ra rời đời có thể tìm được ông ấy, nhưng bây giờ đã được năm năm rồi.” “Bây giờ con gái chúng ta cũng sắp chào đời rồi, em hi vọng trước khi bé ra đời có thể nhìn thấy ông ngoại.” “Nhưng mà…” Nam Khuê nói, cô khó chịu ôm lấy Lục Kiến Thành: “Những năm này em vẫn luôn tìm thám tử điều tra, nhưng lần nào cũng không có kết quả, giống như ông ấy mất tích vậy, không có bất kì manh mối gì.” “Một người sống thì không thể không có chút tin tức gì được. Mấy ngày gần đây em luôn nằm mơ, ông xã, anh nói xem, có phải ông ấy đã…” Nam Khuê không dám suy nghĩ đến chuyện này. Nếu không thì sao lại không thể điều tra được chút manh mối nào chứ? “Bà xã, em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ tìm ông ấy cho em.” Lục Kiến Thành chắc chắn nói. “Thật sao?” Lục Kiến Thành ôm chặt cô, nhíu mày hỏi: “Không tin ông xã của em sao?” “Tin.” Lục Kiến Thành cúi đầu hôn cô một cái rồi nói: “Mấy năm nay em gần như không nhắc đến ông ấy với anh, anh cho rằng em đã quên rồi, không ngờ em lại lén lút tìm ông ấy, nếu anh biết em vẫn luôn tìm ông ấy thì chắc chắn anh sẽ giúp em.” “Vậy nên em không cần suy nghĩ gì cả, cứ giao hết mọi chuyện cho anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]