”Hôm nay con trở về khiến cha rất vui.”
”Mau đến thăm mẹ con đi, nói chuyện với bà ấy, nếu bà ấy biết con về thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Nói đến câu sau, giọng Lục Minh Bác đã trở nên nghẹn ngào.
Lục Kiến Thành nâng tay lên vỗ vai ông.
”Cha, con đã về rồi, con của hai người đã về rồi.”
”Sau này con sẽ gánh vác những gì con nên gánh vác, cha không cần một mình gánh chịu mọi thứ nữa.”
Dứt lời anh đi về phía Vân Thư.
Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều, cũng đã đoán trước rất nhiều lần.
Nhưng khi thật sự thấy Vân Thư yên lặng nằm trên giường không nói một lời, hai mắt Lục Kiến Thành lập tức đỏ bừng.
Đây là mẹ của anh.
Cho dù là lúc nào cũng sẽ bảo vệ anh, sẽ che mưa che gió cho anh, một mình bảo vệ anh.
Bà là một người kiêu ngạo như thế nào chứ?
Nhưng bây giờ bà lại không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.
Không có ý thức, cũng không còn cảm thấy vui sướng giận buồn nữa.
Lục Kiến Thành đưa tay nắm lấy tay Vân Thư đặt lên mặt mình.
“Mẹ, mẹ cảm nhận một chút đi, mẹ xem, con là Kiến Thành, con về rồi.”
”Đã lâu không gặp, chắc mẹ nhớ con lắm đúng không?”
”Mẹ, một tháng nữa Khuê Khuê sẽ sinh rồi, chúng con đã hỏi bác sĩ, là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn một cháu gái sao? Còn có cha nữa, nửa năm nay cha vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, vừa chăm mẹ vừa quản lí công ty, cha già đi nhiều rồi, nhưng cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443936/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.