Lục Kiến Thành vươn tay, lúc anh đang muốn ôm Nam Khuê ôm vào ngực thì đột nhiên cô đã nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
“Xin lỗi, anh nói anh là ai cơ?”
Lục Kiến Thành như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Anh nhìn Nam Khuê, giọng nói run rẩy không thể tin được: ”Khuê Khuê, là anh, em quên anh rồi sao?”
”Đúng, tôi quên rồi.”
Nhưng Nam Khuê chỉ nhìn anh, bình tĩnh như một dòng nước trong, không có chút gợn sóng nào.
Giọng nói của cô quá lạnh nhạt.
Thái độ cũng vô cùng bình tĩnh.
Lục Kiến Thành đứng đó, chỉ cảm thấy trái tim như bị một thanh đao cứa từng nhát từng nhát một.
Trái tim anh đau như cắt, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi…
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành không muốn ngồi chờ chết, anh đi lên trước một bước, khàn giọng nói: “Em không nhớ anh là ai sao? Anh là Kiến Thành, là ông xã của em!”
Nam Khuê nhếch miệng, cố gắng nhẫn nại.
Cô siết chặt tay, ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói: ”Anh sai rồi, bây giờ đã là chồng hợp pháp của Chu Hiểu Tịnh chứ không phải tôi. Anh Cố, nhận loạn vợ không phải là thói quen tốt, anh đừng cố ý làm như vậy.”
Giờ phút này Lục Kiến Thành mới biết rằng Khuê Khuê của anh không phải đã quên anh.
Cô đang đau lòng, đang tức giận nên mới cố ý không biết anh.
”Anh không có kết hôn với cô ta, Khuê Khuê, lúc nhìn em mặc váy cưới đi ra cửa anh đã hối hận rồi.”
”Hơn nữa anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra rồi, anh nhớ ra hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443931/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.