Cố Mạc Hàn cười.
Sau đó tự mình gắp cho cô một miếng: “Ngon thì ăn nhiều chút.”
“Ừm.” Nam Khuê vui vẻ cười, cũng gắp cho anh một miếng: “Anh cũng ăn đi.”
Bữa cơm này, Nam Khuê ăn rất vui vẻ.
Cô luôn nói chuyện với nụ cười trên môi.
Cố Mạc Hàn đa số đều yên lặng ăn, yên lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu.
Nhìn cô nói chuyện, vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng anh vừa vui vẻ vừa chua xót.
Trái tim không rõ cảm giác như thế nào.
Cơm nước xong, Cố Mạc Hàn chủ động đề nghị: “Muốn đi dạo bờ biển không, em theo anh đi dạo một chút nhé. ”
“Được.”
Lúc ra khỏi cửa, Cố Mạc Hàn chủ động đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê.
Bàn tay của anh, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Nắm rất chặt chẽ.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không sợ gặp người quen bị họ nhìn thấy sao?”
Dù sao trong mắt những người quen đó, quan hệ giữa anh và Chu Hiểu Tinh vẫn còn là vợ chồng chưa cưới.
“Không sợ.”
Anh đáp, nắm tay Nam Khuê càng chặt hơn.
Nam Khuê nghe thấy câu trả lời, cảm thấy lòng vui sướng hơn.
Tuy rằng không có hỏi quan hệ giữa anh và Chu Hiểu Tinh đã xử lý như thế nào, nhưng từ biểu hiện của anh hôm nay, cô nghĩ, ngày bọn họ cùng nhau rời khỏi nơi này càng ngày càng gần.
Đến bờ biển, hoàng hôn ngày hôm nay đặc biệt đẹp.
Những đám mây được nhuộm thành từng mảng màu đỏ cam, màu sắc đó giống như màu sắc được họa sĩ tỉ mỉ vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443917/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.