Chu Hiểu Tinh lại lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi.”
“Con và anh ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính cách của anh ấy con là người hiểu rõ nhất, anh ấy không muốn làm chuyện gì, thì không ai có thể ép buộc được anh ấy.”
“Mẹ biết gì không?” Thật ra…”
Nói đến đây, Chu Hiểu Tinh đau đớn khóc.
“Thật ra ngày hôm qua anh ấy đã đề nghị chia tay với con, đề nghị giải trừ hôn ước, là con không dám đối mặt, là con quá sợ hãi, cho nên mới không biết phải làm sao.”
“Mẹ, con sẽ mất đi anh ấy.”
“Mẹ có biết con khó chịu thế nào không? Khi con nghĩ tới anh ấy sẽ rời bỏ con, con cảm thấy mình không thể thở được.”
Mẹ Chu đưa tay ôm chặt Chu Hiểu Tinh.
Đồng thời an ủi: “Mất đi thì mất thôi, theo mẹ, đàn ông như vậy cũng không có gì tốt.”
“Con đã mang thai, còn đi ra ngoài mập mờ bới người phụ nữ khác, vừa nghĩ đến con phải chịu được những khổ sở này, mẹ chỉ hận không thể xông lên xé nó.”
Chu Hiểu Tinh vội vàng gọi to: “Mẹ,đừng.”
“Con yêu anh ấy, con thật sự yêu anh ấy.”
“Cầu xin mẹ, mẹ, mẹ đừng trách anh ấy, con biết anh ấy nhất định không phải cố ý, nếu anh ấy biết chuyện của đứa trẻ, cũng sẽ rất buồn.”
Mẹ Chu đau lòng vỗ lưng cô ta: “Đứa bé ngốc, rốt cuộc con muốn bị lừa đến khi nào nữa? Cậu ta căn bản không thích con, nếu không làm sao nhẫn tâm để cho con chịu khổ nhiều như vậy?”
“Không.” Chu Hiểu Tinh lại rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443914/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.