Trong lòng Chu Hiểu Tinh ấm ức muốn chết, thậm chí suýt chút nữa, cô ta sẽ không quan tâm chất vấn những câu này. Nhưng cô ta vẫn nhịn xuống. “Mạc Hàn, có phải anh ghét em không?” Cuối cùng, cô ta chỉ nói với đôi mắt khoe và vô cùng ấm ức. “Gần đây có phải quá mệt hay không, sao luôn thích suy nghĩ lung tung vậy.” Cố Mạc Hàn xoa xoa tóc cô ta. “Nhưng anh không muốn hôn em, làm vợ sắp cưới của anh, em cảm thấy mình rất thất bại.” Nói xong, Chu Hiểu Tinh lau nước mắt. Sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Cô ta biết, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh áy náy và không nỡ. Đêm nay, Cố Mạc Hàn gần như không ngủ. Anh nằm trên giường, nhìn lên mái nhà. Nhưng trong đầu đều là “Nam Khuê” Bên tai văng vẳng giọng nói mềm mại của cô, nhẹ nhàng rung động lòng người, chạy thẳng đến trái tim anh. Nhất là mấy ngày ở bên cạnh cô. Cô luôn thích gọi anh “Cố Mạc Hàn” suốt. “Cố Mạc Hàn, tóc em rối quá, anh giúp em buộc nó lại với.” “Cố Mạc Hàn, mau tới đây, ở đây có rất nhiều vỏ sò đẹp, em ngồi xổm không được, anh giúp em nhặt một ít đi.” “Cố Mạc Hàn, chân em mỏi, chân em đau, lát nữa anh có thể bế em về không?” “Cố Mạc Hàn, em mệt, em muốn ngủ, anh nhớ đặt tôi lên giường như lần trước nha!” Cô dựa vào anh như một cô bé và gọi tên anh. Đến mức, anh từng cho rằng ba chữ “Cố Mạc Hàn” là cái tên dễ nghe nhất trên đời. Nhưng bây giờ mới biết được, chỉ có cô gọi mới dễ nghe. “Nam Khuê, tôi phải làm gì với em đây?” Anh vẫn luôn suy nghĩ, mình có yêu cô hay không. Nhưng tại thời điểm này, câu trả lời đã rõ ràng. Đúng, anh đã rung động. Dưới tình hình anh mạnh mẽ ức chế, liều mạng cảnh cáo bản thân không được rung động, nhưng anh vẫn hết thuốc chữa mà thích cô. Ngày hôm sau, thậm chí Cố Mạc Hàn còn làm một chuyện vô cùng ngu ngốc. Anh đã đi đến bãi biển. Bởi vì đang là thời gian phát triển du lịch, cho nên có rất nhiều khách du lịch bên bờ biển. Anh thậm chí còn đặc biệt đi nhìn những người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm kia, nhưng nhìn một lượt, anh phát hiện trái tim mình lại tĩnh như nước, không có bất kỳ gợn sóng nào. Đúng vậy, anh không có bất kỳ cảm xúc gì đối với những người phụ nữ này. Lời giải thích duy nhất là: Anh thực sự đã thích Nam Khuê. Hơn nữa chỉ thích một mình cô. Sau khi ý thức được điều này, Cố Mạc Hàn thở dài một hơi. Giờ phút này, trong lòng anh không thấy thoải mái, mà ngược lại tràn đầy áy náy. Anh là chồng sắp cưới của Hiểu Tinh, nhưng anh lại không biết xấu hổ đi thích một người phụ nữ khác. Anh có lỗi với Hiểu Tinh, cũng có lỗi với đứa bé trong bụng cô ta. Giờ phút này, anh phải làm sao đây? Chọn Nam Khuê? Hay là áp chế tình yêu trong lòng, rồi tiếp tục kết hôn với Hiểu Tinh? Anh không biết. Trong lòng tràn đầy đau đớn và rối rắm. Lúc này, anh nhìn thấy người đàn ông hôm qua đứng bên cạnh Nam Khuê. Chu Tiễn Nam đi đến, chủ động nói: “Có thời gian không? Uống một ly chứ?” “Được!” Hai người đàn ông ngồi xuống bàn, vốn còn rất khách sáo, bầu không khí có vẻ rất ngại. Nhưng sau khi uống rượu, bầu không khí ngay lập tức khác đi, giống như trong nháy mắt đã trở nên quen thuộc. Không nhớ rõ hai người đã uống bao lâu, uống đến mức dường như say sỉn như bùn nhão. Chu Tiễn Nam hiếm khi thất thố, một tay anh ấy đặt lên vai Cố Mạc Hàn, say bí tỉ nói: “Thật ra, tôi biết trong lòng anh nghĩ cái gì? Anh không muốn phụ lòng Chu Hiểu Tinh, sợ làm tổn thương cô ta và đứa bé, nhưng anh lại không buông bỏ được Nam Khuê.” “Cố Mạc Hàn, anh có biết hành vi bây iowf của anh là gì không?” “Là gì?” Cố Mạc Hàn cũng say khướt. “Chính là một tên cặn bã, ăn trong chén còn nhìn vào nồi. Tôi nói cho anh biết, hai người phụ nữ, anh phải chọn một, nốt chu sa và bạch nguyệt quang, anh chỉ có thể có một.” “Nếu anh lựa chọn Chu Hiểu Tinh, tôi lập tức dẫn Nam Khuê rời khỏi nơi này, tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống tân hôn của hai người, tôi cũng sẽ tăng thêm hỏa lực theo đuổi cô ấy, từ nay về sau cô ấy sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.” “Ngược lại, nếu anh lựa chọn Nam Khuê, vậy lập tức trở về nói rõ ràng với Chu Hiểu Tinh, hủy bỏ hôn ước, sau đó bày tỏ với Nam Khuê, cầu hôn cô ấy, biết không?” “Cố Mạc Hàn, anh đừng quá tham lam, chỉ có thể có một, nhất định phải chọn.” Chu Tiễn Nam lại nhấn mạnh. Cố Mạc Hàn lại cầm lấy một lon bia uống một hơi. Làm sao mà anh không biết chứ. Nhưng bất kể quyết định nào, cũng sẽ có người bị tổn thương. Đó là điều anh không thể chịu đựng được. Cuối cùng toàn bộ mặt đất là chai bia, trắng, đỏ, hầu như tất cả các loại chai loại lon được chất đống với nhau. Khi hai người rời đi, kề vai sát cánh, trông đặc biệt thân mật. Đến ngã ba, bắt đầu đi mỗi người một hướng. Lúc Chu Tiễn Nam trở về, Nam Khuê thấy anh ấy loạng choạng, lập tức chuẩn bị bước lên dìu lấy anh ấy. Nhưng Trần Tranh đã giành trước một bước: “Thiếu phu nhân, bụng cô to rồi, để tôi dìu anh ấy đi.” Thật vất vả mới dìu Chu Tiễn Nam lên giường, Nam Khuê ngửi thấy mùi rượu trên người anh ấy, nghĩ mãi mà không ra. Hai người bọn cô quen biết lâu như vậy, có khi nào thấy anh ấy uống nhiều rượu như vậy chứ? Hơn nữa anh ấy cũng không quen với người ở đây, rốt cuộc là uống cùng ai? Sau đó, gần như trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên một đáp án. “Tỉnh, mau tỉnh lại!” Nam Khuê vừa lau mặt cho anh ấy, vừa mở miệng hỏi. Giống như nghe thấy tiếng gọi, cuối cùng ánh mắt Chu Tiễn Nam mở ra một khe nhỏ. “Sao lại uống nhiều như vậy?” “Anh uống với ai?” Nam Khuê vừa hỏi xong, Chu Tiễn Nam ngay lập tức đưa ra đáp án: “Còn có thể là ai nữa? Lục Kiến Thành, cái tên luôn bắt nạt em.” “Nhưng mà Khuê Khuê.” Đột nhiên, Chu Tiễn Nam đưa tay, vuốt ve hai má Nam Khuê, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. “Em yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, nhất định sẽ không để cho anh ta phụ lòng em.” “Anh ta là của em, Chu Hiểu Tinh sẽ không cướp được, tôi cũng sẽ không để người khác cướp đi hạnh phúc của em.” “Tôi cũng không có tâm nguyện gì, chỉ hy vọng em phải luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, biết không? Hạnh phúc của em là hạnh phúc lớn nhất của tôi.” Nam Khuê nghe thấy những lời này, trong lòng đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Nước mắt ngay lập tức ướt đẫm hốc mắt. Cô làm sao có thể không cảm động trước tình cảm như này chứ? Cả đời này của cô, có phẩm hạnh gì, có thể nhận được sự bảo vệ thầm lặng của anh ấy mà không cầu đáp lại bất cứ điều gì. “Tiễn Nam” Nam Khuê nghẹn ngào gọi tên anh ấy, cô đã rất cảm động đến một câu cũng không nói nên lời. Ngón tay thon dài của Chu Tiễn Nam lau nước mắt khóe mắt cô, vẻ mặt dịu dàng dỗ dành. “Đồ ngốc, đừng khóc, tôi làm nhiều như vậy chính là muốn làm cho em vui vẻ, nếu em khóc, tôi chẳng phải quá thất bại rồi sao.” “Nhớ kỹ, những ngày sau này, tôi chỉ muốn nhìn thấy em cười, nhìn thấy em hạnh phúc.” “Cười một cái được không?” Nam Khuê gật đầu: “Được”. Sau đó, cô cố nặn ra một nụ cười dường như còn khó coi hơn khóc. Mặc dù vậy, Chu Tiễn Nam vẫn vui vẻ gật đầu: “Khuê Khuê của tôi cười đẹp nhất!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]