Nhưng Cố Mạc Hàn ngày càng lo lắng hơn, cánh cửa trước mặt anh vẫn đóng chặt.
Anh không dừng lại, càng dùng lực gõ cửa mạnh hơn.
Vài phút sau, Trần Tranh cũng chậm rãi mở cửa.
Nhìn thấy người đến là Cố Mạc Hàn, anh ta liền đứng chặn trước cửa: “Anh Cố, xin chào, có chuyện gì vậy?”
Lời nói của Trần Tranh có vẻ xa lạ và thờ ơ một cách lạ thường.
“Tôi thấy anh đi mua ít thuốc. Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy không khỏe à?”
“Vì anh Cố đã trở về với hôn thê của mình, lẽ ra anh nên quan tâm và chăm sóc cho vị hôn thê của anh mới phải. Về phần chuyện của thiếu phu nhân, anh Cố không nên xen vào.”
Cố Mạc Hàn sao có thể nghe không ra sự tức giận trong lời nói của Trần Tranh chứ!
“Tôi chỉ muốn biết có phải cô ấy có bị bệnh hay không thôi? Anh mau chóng nói cho tôi biết đi.”
Trần Tranh lạnh lùng trả lời: “Anh Cố, thiếu phu nhân nói từ khi anh lựa chọn rời đi, giữa hai người đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Cho nên, thiếu phu nhân có bệnh hay không không liên quan gì đến anh cả. Thiếu phu nhân đã căn dặn kỹ càng, cô ấy không muốn gặp anh.”
“Anh Cố, mời anh quay về cho!”
Cố Mạc Hàn gần như phát điên.
Anh siết chặt cổ tay Trần Tranh bằng một tay, hai người họ trừng mắt nhìn nhau.
Trần Tranh không ra tay đánh anh, mà bình tĩnh nói: “Bây giờ thiếu phu nhân đang nằm trên lầu nghỉ ngơi, anh có chắc là muốn đánh nhau với tôi không?”
Nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443899/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.