Cố Mạc Hàn bỗng nhiên giật mình.
Ngay lúc đó, anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác và cảm thấy mình chính là chồng của cô.
Nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng rằng mình không phải.
“Ông xã, sao anh không nói gì?”
Thấy anh mím môi, Nam Khuê cảm thấy không vui.
Cô bĩu môi, với một giọng nói quyến rũ và đáng yêu.
Kiểu nũng nịu đó càng được cô thể hiện ra một cách tinh tế.
Cố Mạc Hàn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp, mỗi nhịp đều đang đập một cách dữ dội trong lồng ngực anh.
Cho dù ra sức kìm chế.
Cho dù cố gắng phủ nhận.
Anh cũng không thể lừa được chính mình.
Nam Khuê đưa tay, như một cô gái nhỏ say rượu véo má anh với vẻ không hài lòng.
“Anh có phải không muốn ngủ cùng em không? Huhu, con yêu à, con xem cha con không quan tâm tới mẹ con mình chút nào cả.”
“Lục Kiến Thành, anh không yêu em nữa đúng không?”
Cô vừa nói, nước mắt cũng lăn dài theo.
Giọt nước mắt trong suốt long lanh thoáng chốc rơi xuống mu bàn tay của Cố Mạc Hàn.
Giọt nước mắt quá rõ ràng nên dù anh muốn không quan tâm cũng khó.
Sau đó, trong đầu Nam Khuê như bị dây thần kinh nhạy cảm nào đó điều khiển, trong khoảnh khắc, nước mắt cô không thể ngừng rơi.
Nắm lấy cổ áo của Cố Mạc Hàn, cô ngẩng đầu lên, khóc như mưa.
“Cô Nam Khuê, tôi không phải chồng cô.”
“Cô, cô đừng khóc nữa, cô kìm chế một chút.”
Cố Mạc Hàn thuyết phục.
Nhưng Nam Khuê không những không ngừng lại, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443895/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.