Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời Chu Hiểu Tinh nói, vẻ mặt của Cố Mạc Hàn lại càng trở nên hoang mang hơn.
Nam Khuê nói anh là chồng của cô, hai người còn có con nữa.
Hiểu Tinh nói hai người rất yêu nhau, lễ đính hôn đều là thật.
Trong phút chốc, đầu óc của Cố Mạc Hàn ngày càng loạn.
Anh muốn cố gắng nghĩ cách để lấy lại trí nhớ.
Nhưng đầu óc anh đối với những ký ức trước kia chỉ là một màn trắng xóa.
Hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ tới là đầu lại trở nên rất đau.
“Muộn rồi, đi vào ngủ đi!” Cố Mạc Hàn nói.
“Vâng.”
Bởi vì một ngày trước gặp mặt Cố Mạc Hàn hơn muộn, nên Nam Khuê đi ngủ hơi khuya.
Đương nhiên, ngày hôm sau tỉnh dậy cũng khá muộn.
Hơn 9 giờ cô mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lúc này, cửa phòng bị người nào đó gõ liên tục.
“Dì Nguyệt, sao thế?” Nhìn thấy là bà ấy, Nam Khuê có chút bất ngờ.
Dì Nguyệt chính là người làm của nhà họ Lục mà Lâm Tiêu phái đến để chăm sóc cho cô lần này.
“Thiếu phu nhân, cô xuống dưới xem đi, Trần Tranh và một người phụ nữ xảy ra xung đột, bây giờ người phụ nữ đó đang vừa la hét vừa làm loạn đòi gặp cô đó ạ.”
“Tôi thấy tình hình có hơi nghiêm trọng, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì nên mới lên đây tìm cô ạ.”
“Người phụ nữ gì?” Nam Khuê hoang mang.
“Cô ta nói mình tên là Chu gì gì đấy, người phụ nữ này hôm nay vừa mới sáng sớm đã xông đến đây, nói nhất định phải gặp cô, Trần Tranh không cho cô ta vào nên hai người họ liền giằng co với nhau.”
Lúc này, Nam Khuê lập tức hiểu ra.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ đồ, chải lại tóc tai rồi nhanh chóng đi xuống dưới cùng dì Nguyệt.
Vừa mới xuống dưới liền nghe thấy giọng nói ngông cuồng của Chu Hiểu Tinh: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường, tôi muốn gặp Nam Khuê, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp cô ta.”
“Thiếu phu nhân còn đang nghỉ ngơi, bất luận cô có chuyện lớn gì thì tôi cũng không cho phép cô vào trong làm phiền cô ấy.”
Trần Tranh giống như một bức tượng chắn ở cửa.
Chu Hiểu Tinh giơ tay ra dùng lực đẩy anh ta, nhưng cho dù cô ta có đẩy thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Tên điên, tránh ra.”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi nhất định phải gặp Nam Khuê.”
“Nhìn dáng vẻ thì là con người, nhưng không ngờ lại là một con hồ ly tinh, đúng là không biết liêm sỉ, bụng đã lớn như vậy rồi còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi.”
Trần Tranh, người này làm việc từ trước đến nay đều rất chuẩn mực.
Nhưng đối với loại người như Chu Hiểu Tinh, có thể nói là anh ta không có bất cứ sự kiên nhẫn nào.
Anh ta giơ tay lên, bàn tay của anh ta nhìn như đã sắp đánh vào mặt của Chu Hiểu Tinh rồi.
“Trần Tranh”
Đột nhiên, Nam Khuê hét gọi.
Nghe thấy giọng nói của Nam Khuê, Trần Tranh quay người lại nhìn cô: “Thật ngại quá, thiếu phu nhân, đều là do tôi không xử lý tốt nên mới làm ồn đến cô.”
“Không sao, không liên quan đến anh, là do miệng của một vài người quá ti tiện, quá rẻ mạt thôi.”
Chu Hiểu Tinh nghe xong tức đến phát điên: “Cô, cái đồ hồ ly tinh, đồ trà xanh không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nói tôi?”
Lời nói của cô ta vô cùng khó nghe.
Nhưng ngạc nhiên là, Nam Khuê không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn cười nữa.
Nhưng một giây sau, đột nhiên, Trần Tranh nghe thấy một tiếng “bốp”.
Lúc anh ta hồi lại hồn, cái tát của Nam Khuê đã phang thẳng vào mặt Chu Hiểu Tinh rồi.
Còn Chu Hiểu Tinh thì che lấy mặt, vẻ mặt không tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm vào Nam Khuê: “Cô dám đánh tôi?”
Nam Khuê không nói gì, câu trả lời dành cho cô ta chính là một cái tát nữa vào phía bên trái mặt cô ta.
Lúc này, cô ta giận dữ đứng sững sờ tại chỗ.
Quên luôn cả việc di chuyển bàn tay đang che má kia.
Nam Khuê cử động cổ tay, sau đó nhìn về phía Trần Tranh: “Cho dù phải tát, thì cái tát đó cũng nên do tôi tự tay tát.”
Trần Tranh cong môi cười, đồng thời hùa theo dùng lực gật đầu: “Thiếu phu nhân nói chí phải, người phụ nữ này nên do cô tự tay dạy bảo.”
Chu Hiểu Tinh nhìn thấy hai người kẻ tung người hứng thì vô cùng tức giận.
Cô ta cũng không phải là người chịu ức hiếp, thế nên sau khi phản ứng lại, cô ta liền lập tức muốn đánh trả.
Nhưng, cô ta vừa mới giơ tay ra, còn chưa tiến gần được đến người Nam Khuê.
Đột nhiên, cánh tay của cô ta đã bị Trần Tranh giữ lại.
Đối với cô ta, Trần Tranh không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, thế nên sức tay của anh ta vừa mạnh lại vừa dùng thêm lực.
Chu Hiểu Tinh lập tức đau đớn xin tha: “A, đau, đau đau đau, thả ra, anh mau thả ra.”
Nhưng Trần Tranh lại nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn giống như không nghe thấy vậy.
Chu Hiểu Tinh đã đau đến mức mặt mày trắng bạch, nước mắt sắp tuôn trào rồi.
“Nam Khuê, cô là thứ gì chứ, nếu đã đối xử với tôi như vậy, cô không sợ Mạc Hàn sẽ đến làm phiền cô sao?”
Nam Khuê khoanh hai tay lại rồi ung dung nhìn cô ta: “Chu Hiểu Tinh, nhớ lấy, trà xanh mặt dày không biết xấu hổ mà miệng cô nói không phải ai khác, mà chính là bản thân cô đấy.”
“Tôi và Cố Mạc Hàn là vợ chồng hợp pháp, cô không có tư cách để diễu võ dương oai trước mặt tôi, tôi nhịn cô là vì tôi căn bản không coi cô ra gì, nhưng đây không phải là lý do để cô làm mưa làm gió trên đầu tôi đâu.”
“Nếu như cô còn dám nói những lời vô nghĩa trước mặt tôi, cô có tin là tôi sẽ ném cô vào nơi đồng không mông quạnh cho chó ăn không.”
“Cô dám?”
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh đứng thẳng lưng lên, hung dữ mà nhìn về phía Trần Tranh: “Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất nên thả tôi ra ngay.”
“Nếu như đứa con trong bụng tôi có mệnh hệ gì, Mạc Hàn nhất định sẽ không để cho các người sống yên đâu.”
Nam Khuê cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Cô phải duỗi tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Trần Tranh thì mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
“Chu Hiểu Tinh, cô vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa.”
Nam Khuê nhìn chằm chằm vào cô ta.
Hai tay vì dùng lực quá mạnh nên đã trở nên trắng bạch rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của Nam Khuê, Chu Hiểu Tinh lại càng đắc chí hơn.
“Tôi vẫn luôn không nói là vì tôi không muốn khiến cô quá khó xử, là cô ép tôi thôi, nếu không tôi cản bản không thèm dùng đến đứa con trong bụng để tranh sủng với cô đâu.”
Hơ, mang thai rồi.
Cô ta thật sự mang thai rồi.
Mang thai con của Kiến Thành.
Giây phút đó, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy cả người mất hết sức lực.
Thứ cô vẫn luôn khổ sở tìm lại rốt cuộc là cái gì chứ?
Cô quá ngây thơ rồi, cô còn nghĩ rằng chỉ cần cô tìm được anh, khiến anh hồi phục trí nhớ thì bọn họ sẽ có thể trở về như trước kia.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã khác rồi.
Anh đã có con với một người phụ nữ khác.
Vậy đứa bé này phải làm sao đây? Phải đi đâu về đâu đây?
Cô không biết nữa, trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn.
“Sao nào, Nam Khuê, cô sợ rồi sao.”
“Có con thì có gì to tát chứ, cô có thì tôi cũng có.”
“Bây giờ, chúng ta cược xem Mạc Hàn rốt cuộc có tình cảm với ai hơn nhé.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người vô liêm sỉ đến như vậy, Nam Khuê tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đã không nhịn được nữa, vậy thì không cần phải nhịn nữa.
Cô nhìn về phía Trần Tranh, nói rõ ràng từng câu từng chữ một: “Bây giờ, lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Trần Tranh không hề do dự trước mệnh lệnh của Nam Khuê.
Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ áo của Chu Hiểu Tinh, với lợi thế về chiều cao và sức mạnh, anh ta gần như có thể trực tiếp kéo thẳng cô ta ra ngoài.
Chu Hiểu Tinh tức giận chửi ầm lên: “Nam Khuê, mau bảo anh ta dừng lại, sao cô dám đối xử với tôi như vậy hả?”
“Tôi nói cho cô biết, Mạc Hàn sắp tới đây rồi.”
Cô ta không nhắc đến Cố Mạc Hàn thì còn tốt, cô ta vừa nhắc tới anh, Nam Khuê liền cảm thấy càng tức giận hơn.
Nam Khuê nhìn về phía Trần Tranh: “Tốc độ của anh từ khi nào lại trở nên chậm chạp như vậy rồi?”
Lời của cô vừa dứt, Chu Hiểu Tinh liền bị Trần Tranh trực tiếp vứt ra ngoài cửa.
Cánh cửa trước mắt vừa mới đóng lại.
Thế giới lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.