Nhưng Cố Mạc Hàn lại nắm chặt lấy tay cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Đừng cử động, để tôi xem nào.”
Giọng của anh rất trầm, còn có chút hung dữ.
Nam Khuê liếm liếm môi, sau đó liền ngoan ngoãn để cho anh kiểm tra vết thương, không động đậy nữa.
Sau khi xem một lượt, Cố Mạc Hàn nói: “Trong nhà có thuốc không?”
“Hình như là có, em cũng không rõ nữa.”
“Thuốc sát trùng, thuốc bỏng đều là những loại thuốc thông thường trong nhà, cô mang thai mà không chuẩn bị những thứ đó sao?”
Cố Mạc Hàn cũng không biết làm sao, anh nói một hồi rồi trở nên vừa tức giận vừa lo lắng.
“Anh hung dữ như vậy làm gì?” Nam Khuê bực bội.
Ngữ khí của Cố Mạc Hàn lại lập tức dịu lại: “Tôi không có hung dữ với cô, tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi, dù sao cũng nên chuẩn bị một ít thuốc thường dùng chứ, nếu không lỡ như bị thương thì biết làm sao?”
“Không phải anh nói muốn rạch rõ ranh giới với em sao? Vậy anh còn lo lắng cho em làm gì?”
“Tôi”
Cố Mạc Hàn lần đầu tiên bị cô nói cho câm lặng không biết nói gì, anh hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Ngừng lại một chút, anh đứng dậy: “Cô chờ một lát, tôi đi mua cho cô ít thuốc.”
“Đã muộn thế này rồi, chắc không còn hiệu thuốc nào mở cửa nữa đâu.”
“Tôi đi xem thử, có hiệu thuốc mở cửa 24 giờ đấy.” Cố Mạc Hàn nói.
Chính vào lúc này, Nam Khuê nhớ đến lần trước Trần Tranh bôi thuốc cho cô.
“Em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443889/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.