Kiến Thành? 
Đúng, đó là giọng nói của anh. 
Anh quay lại sao? 
Vội vàng xoay người, trong khoảnh khác nhìn thấy anh, Nam Khuê trong nháy mắt nín khóc mỉm cười. 
“Không phải anh bỏ em sao? Sao anh lại quay lại?” 
Thấy trên mặt cô còn vương giọt nước mắt, Cố Mạc Hàn đưa khăn giấy trong tay cho cô: “Lau nước mắt trước đi.” 
“Cảm ơn!” 
Lau nước mắt xong, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Anh không đành lòng nên mới quay lại sao?” 
Cố Mạc Hàn một tay đút túi, anh không trả lời cô, mà hỏi: “Nhà ở đâu? Để tôi đưa cô về.” 
“Thật… Thật sao?” 
Nam Khuê gần như không thể tin được. 
“Nể mặt cô là một phụ nữ mang thai bụng to, chồng lại không có, coi như tôi đang làm chuyện tốt đi.” 
Những lời này, Nam Khuê cũng không quan tâm. 
Chỉ cần anh nguyện ý đưa cô về nhà đã là tốt lắm rồi. 
“Nhưng mà, chân em rất đau, hình như không đi được.” 
“Hai chân đều bị trẹo à?” Anh hỏi. 
“Không biết, đau quá, em không dám nhúc nhích.” 
Cố Mạc Hàn đến gần một chút, an ủi nói: “Nhịn một chút, thử cử động một chút để tôi xem.” 
Thấy anh ôn nhu như vậy, Nam Khuê chợt thấy yên lòng. 
Cắn môi, cô gật đầu: “Được rồi.” 
Nhưng mà, vừa giật giật chân trái, cô lập tức cau mày, thống khổ kêu lên: “Không được, trái… Chân trái chắc chắn bị trẹo rồi, đau quá.”” 
“Thử động chân phải.” 
Nam Khuê liếm liếm môi, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh: “Em… Em không dám.” 
Cố Mạc Hàn trầm mặc. 
“Thật sự rất đau, nếu không anh xoa bóp giúp em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443882/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.