“Tôi đi mở cửa.” Lâm Tiêu nói.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đúng vậy, người đến chính là Chu Hiểu Tinh.
“Tôi đang tìm một người phụ nữ. Hình như tên là Nam Khuê.” Chu Hiểu Tinh nói.
Lâm Tiêu vốn là muốn từ chối, dù sao trời cũng đã khuya rồi, thân thể của thiếu phu nhân vốn đã không khỏe, cậu không muốn người phụ nữ này quấy rầy đến thiếu phu nhân.
Nhưng thanh âm của Nam Khuê đã truyền từ trong phòng ra: “Lâm Tiêu, là ai vậy!”
Khi hỏi câu này, trong giọng nói của Nam Khuê còn có một tia chờ mong.
Cô luôn là người cất giấu suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có những người thân thiết với cô mới có thể hiểu được cô mà thôi.
Lúc này, Chu Hiểu Tinh dựa theo giọng nói vừa rồi mà bước vào trong, sau đó đứng ở trước mặt Nam Khuê nói: “Là tôi.”
“Tại sao cô có thể tìm được đến chỗ này chứ?” Nam Khuê kinh ngạc.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ này đúng thật là thần thông quảng đại, bọn họ chỉ vừa mới tới nơi này không lâu vậy mà cô ta đã có thể tìm được nơi mà họ nghỉ chân rồi.
“Chuyện này cũng không tính là to tát, trên đảo của chúng tôi ra vào không thuận tiện lắm, lại không có khách sạn, hơn nữa tôi biết mọi người cũng sẽ không đi ra ngoài, vậy nên tôi chắc chắn mọi người đã tìm đến một nhà dân để ở tạm rồi.”
“Trên đảo có những người nào tôi đều biết cả, du lịch mùa này đang là mùa trái vụ, không có nhiều khách đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443879/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.