“Vậy em bắt đầu hỏi đây, anh tên là gì?” 
“Cố Mạc Hàn.” 
Giọng anh rất điềm đạm, cũng rất bình tĩnh. 
Hoàn toàn là thái độ của một người đang bàn công chuyện, không hề có bất kỳ thân mật hay ngọt ngào nào của quá khứ. 
Cố Mạc Hàn, Cố Mạc Hàn … 
Đầu lưỡi của Nam Khuê cứ lẩm nhẩm cái tên đó, mỗi lần gọi ra đều khiến trái tim cô đau đớn không thôi. 
Có vẻ như anh ấy thực sự không nhớ tên thật của mình! 
“Vậy thì anh có nhớ anh đã từng làm gì không? Có người nhà nào không?” Nam Khuê lại hỏi anh. 
Lần này, Cố Mạc Hàn trực tiếp nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh mình, nói: “Tôi không có cha cũng không có mẹ, tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi lớn lên nơi biển cả, về phần gia đình tôi, Hiểu Tinh là vị hôn thê của tôi và sẽ sớm là vợ của tôi.” 
Từng lời từng chữ của anh giống như chiếc búa nặng nề, đập vào ngực Nam Khuê một cách tàn nhẫn. 
Mỗi một nhát búa giáng xuống như muốn lấy đi mạng người. 
Chống lại cơn đau nhói trong lòng, Nam Khuê cười nhạt: “Thật vậy sao? Vậy thì vị hôn thê của anh thật sự rất hạnh phúc.” 
Anh ấy có lẽ đã quên thật rồi! 
Hơn nữa còn hoàn toàn quên đi sạch sẽ. 
Trước đó, đây là kết quả mà cô hoàn toàn không nghĩ tới. 
Cũng là do cô quá kích động, quá hưng phấn, cho nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nếu anh thật sự không sao, tại sao lâu như vậy vẫn không chịu trở về, tại sao anh không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443877/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.