“Tôi đi đây, cô chăm sóc cho bản thân thật tốt!’
“Nhất là chăm sóc tốt cho đứa nhỏ trong bụng mình.”
Quý Dạ Bạch xoay người, không nói thêm lời nào nữa.
Dáng người cao lớn, thẳng tắp, quật cường mang theo sự cô đơn của anh ta từng bước dời xa.
Ánh nắng chiếu vào bóng lưng kiên định của anh ta rõ ràng là ấm áp.
Nhưng không hiểu vì sao, lúc Nam Khuê nhìn theo bóng lưng anh ta, cô có thể cảm nhận được rõ sự u sầu quấn quanh người anh ta, ngay cả bóng lưng cũng đặc biệt ưu thương và cô đơn.
Có lẽ anh ta nói đúng.
Bởi vì lần này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác.
Giống như đây thật sự là lần cuối hai người gặp nhau vậy.
Lúc Quý Dạ Bạch đi từ cục cảnh sát ra ngoài đã nhìn thấy Lục Minh Bác ở phía đối diện.
Anh ta không muốn nói chuyện với Lục Minh Bác nên cố ý lướt qua.
Nhưng Lục Minh Bác đã nắm lấy tay anh ta: “Chúng ta nói chuyện!”
“Nói chuyện gì?”
Vẻ mặt Quý Dạ Bạch lạnh nhạt nhìn ông, giọng nói lạnh như băng không có chút tình cảm nào.
“Nếu như ông đến để nói về chuyện bỏ qua con dâu của ông thì không cần, ông cũng biết tôi và mẹ từ trước đến nay đều là người độc ác, chúng tôi không phải người tốt.”
Lục Minh Bác vẫn nắm lấy tay anh ta không buông ra.
Ông kiên trì nói: “Có thể đàm phán tất cả điều kiện.”
Hai người đi đến bãi đất trống bên cạnh, Quý Dạ Bạch vẫn lạnh lùng như cũ.
Đúng lúc này, Lục Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443867/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.