“Dạ Bạch, con trai của mẹ, con cuối cùng đã trở về.”
“Mau tới đây một chút, để mẹ nhìn kỹ nào.”
Nhìn cảnh sát đứng chung quanh, Quý Dạ Bạch có chút xấu hổ.
Nhưng lần này Hạ Nhu lại bất chấp, vẫn kích động gọi: “Con trai, đừng để ý bọn họ, lại gần đây, lại gần thêm chút.”
Quý Dạ Bạch dời người về phía trước một chút, Hạ Nhu vươn tay, rốt cục có thể vuốt ve gò má anh ta rồi.
Tay bà ta nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt trắng bệch của Quý Dạ Bạch, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
“Gầy đi không ít, làn da cũng trở nên thô ráp, gần đây có phải ăn ngủ không ngon hay không?”
Quý Dạ Bạch không nói gì, Hạ Nhu lại yên lặng lau nước mắt.
“Con trai, có phải con hận mẹ hay không, từ nhỏ mẹ không nên nhồi nhét ý nghĩ báo thù cho con, cũng không nên gọi con từ nước ngoài về, để con phải chấp nhận gió tanh mưa máu nơi này.”
“Mấy ngày nay, mẹ thường xuyên suy nghĩ, nếu như chúng ta không trở về, có lẽ tất sẽ khác, con sẽ quên chuyện trước kia, con sẽ gặp được người con gái con yêu, đã cưới vợ sinh con, mẹ cũng đã ôm cháu trai rồi.”
“Thực xin lỗi, Dạ Bạch, nhiều năm như vậy đều là lỗi của mẹ, là mẹ không quan tâm đến cảm nhận của con, là sự cố chấp của mẹ hại con.”
“Thực xin lỗi.”
Hạ Nhu nói xong, khóc rống lên.
Quý Dạ Bạch lại cảm thấy nội tâm của anh ta vô cùng bình tĩnh.
Thâm chí anh ta còn tự hỏi, mình có phải quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443865/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.