Lục Minh Bác gật đầu một cách chắc chắn: “Đương nhiên, cha dùng tính mạng của Thư Nhi và Kiến Thành ra thề, tuyệt đối sẽ công tư phân minh.”
“Cảm ơn cha, có câu này của cha con có thể yên tâm đi điều tra rồi ạ.”
Vào buổi chiều, Nam Khuê xuất viện.
Vừa xuất viện, cô đã hẹn gặp một người nào đó ở quán cà phê.
Lúc đến nơi, người đó đội một chiếc mũi lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ta liền đi tới nhẹ giọng hỏi: “Cô Nam Khuê phải không?”
“Đúng, là tôi đây.”
“Đây là tài liệu của đoàn đội chúng tôi, cô có thể xem trước.” Người đàn ông đưa tập tài liệu trong tay cho Nam Khuê.
Nhưng Nam Khuê không thèm lật ra xem lấy một cái, cô uống một ngụm nước, sau đó nhìn anh ta với đôi mắt sắc bén.
“Không cần đâu, tôi đã chọn các anh có nghĩa là tôi hoàn toàn tin tưởng các anh, cũng có nghĩa là đã tuyệt đối công nhận năng lực của các anh rồi.”
“Được, cô Nam Khuê nói như vậy tôi rất vui, nói thật, tôi rất thích làm việc với những người thẳng thắn như cô đây.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa rồi.”
Nam Khuê đưa phong thư trong tay mình cho người đàn ông, đồng thời nói: “Triệu Minh Chí, 47 tuổi, những thông tin không cần thiết về tài xế xe tải tôi sẽ không nói nữa, bên trong này đã ghi đầy đủ rồi, đây đều là hình của ông ta.”
Người đàn ông nhanh chóng lật xem vài trang, sau đó nghi ngờ nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443854/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.