Đông Họa đang đỡ Nam Khuê đi xuống thì Vân Thư được đưa vào phòng cấp cứu.
Bởi vì có người quen, Nam Khuê lập tức chạy tới: “Bác sĩ Vương, vừa rồi là mẹ chồng của tôi, tình hình của bà thế nào rồi? Có bị thương nặng không?”
Bởi vì là đồng nghiệp trong bệnh viện, hơn nữa cũng là chỗ quen biết.
Cho nên bác sĩ Vương cũng không có giấu giếm gì Nam Khuê, nói thật: “Bác sĩ Nam, cô chuẩn bị tâm lý đi, lúc mẹ chồng cô được đưa tới chảy rất nhiều máu, hơn nữa đều là chảy máu đầu, tình hình có chút khó khăn.”
Nghe vậy, Nam Khuê toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, nếu Họa Họa không ở cạnh đỡ, cô đã sớm ngã xuống.
“Bác sĩ Vương, thật sự là nghiêm trọng như vậy sao?” Nam Khuê nhìn anh, hoài nghi hỏi.
Bác sĩ Vương im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.
Khoảnh khắc đó, trái tim Nam Khuê bắt đầu điên cuồng, chìm xuống vực sâu.
Nắm chặt tay Đông Họa, cô chật vật đứng thẳng người, sau đó run giọng hỏi: “Trong trường hợp xấu nhất có cứu được tính mạng của bà ấy không?”
Bác sĩ Vương bất đắc dĩ nhìn cô: “Khó nói, cô đừng quá lo lắng, chúng ta còn có hy vọng.”
Đúng vậy, có hy vọng.
Câu này cô đã nói với bệnh nhân không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bây giờ, khi câu nói này xảy ra với chính mình, cô thấy rằng mình dù thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Chắc chắn rằng, không ai biết được nỗi đau nếu dao không cứa trên cơ thể của mình.
Vì là phòng cấp cứu, tình hình của bệnh nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443841/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.