“Phu nhân, cái này… Đêm tối như vậy, bảo người kéo bà ta đi đâu đây?”
“Kéo đi đâu cũng được, miễn là không ở trước cửa nhà họ Lục tôi là được.”
“Vâng thưa phu nhân, bà yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý ngay.”
“Ừm.”
Lúc người giúp việc đẩy cửa đi ra ngoài, gió vù vù thổi vào, lạnh vô cùng.
Tiếng sấm đột nhiên vang lên ầm ầm.
Khoảnh khắc tiếp theo, mưa rơi không ngớt, đánh vào cửa sổ và lá cây.
Hạ Nhu đứng bên ngoài cổng, bà ta vừa đập đầu, vừa không ngừng lẩm bẩm: “Vân Thư, tôi muốn gặp Vân Thư, và Minh Bác, tôi muốn gặp ông ấy.”
“Các người mau vào báo đi, các người nhất định không báo phải không, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Minh Bác, Dạ Bạch dù sao cũng là con của ông ấy, ông ấy không thể trơ mắt nhìn con mình xảy ra chuyện được!”
“Tôi cầu xin các người, các người đi vào báo lại một tiếng có được không?”
Bác Chu đã đưa một nhóm người đến trước cổng sắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy cổng sắt mở ra, Hạ Nhu còn tưởng rằng cuối cùng họ cũng đồng ý.
Cho nên, bà ta vội vàng lau nước mắt, vui mừng nói: “Đồng ý rồi, họ đồng ý sẽ gặp tôi, đúng không?”
“Tôi biết Minh Bác sẽ không tàn nhẫn như vậy mà, Dạ Bạch là con trai ông ấy, ông ấy sẽ không thấy chết không cứu, mau, các người mau đưa tôi vào đi.”
Tuy nhiên, Hạ Nhu vừa dứt lời,
Thì đột nhiên, có hai người đàn ông vạm vỡ chạy tới nắm lấy cánh tay bà ta, định kéo bà ta ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443838/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.