“Phu nhân, cái này… Đêm tối như vậy, bảo người kéo bà ta đi đâu đây?” “Kéo đi đâu cũng được, miễn là không ở trước cửa nhà họ Lục tôi là được.” “Vâng thưa phu nhân, bà yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý ngay.” “Ừm.” Lúc người giúp việc đẩy cửa đi ra ngoài, gió vù vù thổi vào, lạnh vô cùng. Tiếng sấm đột nhiên vang lên ầm ầm. Khoảnh khắc tiếp theo, mưa rơi không ngớt, đánh vào cửa sổ và lá cây. Hạ Nhu đứng bên ngoài cổng, bà ta vừa đập đầu, vừa không ngừng lẩm bẩm: “Vân Thư, tôi muốn gặp Vân Thư, và Minh Bác, tôi muốn gặp ông ấy.” “Các người mau vào báo đi, các người nhất định không báo phải không, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Minh Bác, Dạ Bạch dù sao cũng là con của ông ấy, ông ấy không thể trơ mắt nhìn con mình xảy ra chuyện được!” “Tôi cầu xin các người, các người đi vào báo lại một tiếng có được không?” Bác Chu đã đưa một nhóm người đến trước cổng sắt. Khoảnh khắc nhìn thấy cổng sắt mở ra, Hạ Nhu còn tưởng rằng cuối cùng họ cũng đồng ý. Cho nên, bà ta vội vàng lau nước mắt, vui mừng nói: “Đồng ý rồi, họ đồng ý sẽ gặp tôi, đúng không?” “Tôi biết Minh Bác sẽ không tàn nhẫn như vậy mà, Dạ Bạch là con trai ông ấy, ông ấy sẽ không thấy chết không cứu, mau, các người mau đưa tôi vào đi.” Tuy nhiên, Hạ Nhu vừa dứt lời, Thì đột nhiên, có hai người đàn ông vạm vỡ chạy tới nắm lấy cánh tay bà ta, định kéo bà ta ra ngoài. “Buông tôi ra, các người muốn làm gì?” “Phu nhân ra lệnh, bà ấy sẽ không gặp bà, bà phải rời khỏi nơi này.” “Không…” Hạ Nhu mở to đôi mắt, cuồng loạn hét lên: “Không được, nhất định là các người không biểu đạt rõ ràng, các người đi vào nói lại đi.” “Các người nói cho Vân Thư biết tôi nhất định phải gặp bà ấy, nếu không có chết tôi cũng không đi.” “Hừ, vậy thì không thể thuận theo bà được.” Bác Chu cũng lạnh giọng ra lệnh: “Đừng lề mề nữa, mau làm theo sai bảo đi.” “Vâng.” Hai người đàn ông bắt đầu kéo Hạ Nhu. Nhưng Hạ Nhu lại giống như phát điên, hai tay bà ta nắm chặt vòng cửa trên cổng, hai chân cũng đá điên cuồng. Lúc này, phía xa chiếu đến ánh đèn chói mắt, sau đó là một tiếng “Bíp…” Nhìn thấy xe của Lục Kiến Thành. Hạ Nhu đột nhiên buông vòng cửa, dang hai tay ra, không hề suy nghĩ xông thẳng tới. Vừa dùng cơ thể để chặn chiếc xe lại, vừa gào to: “Lục Kiến Thành, dừng xe, mau dừng xe.” Cùng lúc đó, trong ánh đèn gần như bị mưa to che lấp, Lục Kiến Thành cũng không giảm tốc độ. Trái tim của Hạ Nhu bắt đầu đập mạnh. Nhưng bà ta không thể từ bỏ, vì Dạ Bạch, vì con trai bà ta, bà ta phải chặn lại: “Lục Kiến Thành, cậu mau dừng xe cho tôi.” Tốc độ xe vẫn không giảm. Hơn nửa cả đầu xe lao thẳng về phía Hạ Nhu. Bác Chu cũng sợ hãi, hét lên: “Thiếu gia hãy suy nghĩ cho kỹ, không được!” Hạ Nhu nhắm mắt lại và thực hiện kháng cự cuối cùng: “Nếu cậu muốn động đến Dạ Bạch thì hãy cán qua người tôi, giẫm lên thi thể của tôi đi.” Ngay lúc chiếc xe sắp lao qua thì đột nhiên cua gấp, xe của Lục Kiến Thành trôi đi một đoạn, bị văng ra xa rồi mới dừng lại. Thấy anh mở cửa xe, bác Chu lập tức dặn dò: “Mau đi lấy ô cho thiếu gia, đừng để cậu ấy ướt mưa.” Đi giày da, Lục Kiến Thành từng bước đi đến trước mặt Hạ Nhu. Sau đó, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu của bà ta. “Hạ Nhu, đừng tưởng tôi không dám giết bà, sở dĩ tôi không giết bà là bởi vì cái chết của bà không có bất cứ giá trị gì với tôi cả.” “Còn về phần Quý Dạ Bạch, tôi đã từng nói, nếu các người biết tiến lùi, sau này sẵn sàng cút xéo ra nước ngoài sống thu mình lại một chút để làm người, thì hàng năm tôi sẽ bố thí cho mẹ con các người một chút cổ tức của nhà họ Lục cũng không sao.” “Nhưng nếu các người còn mơ mộng hão huyền, ham muốn thứ mà mình không nên ham muốn, thậm chí động suy nghĩ không nên có, thì đừng trách tôi không khách sáo.” “Quý Dạ Bạch, con trai ngoan của bà dưới sự xúi giục của bà đã uy hiếp đến lợi ích của công ty, và địa vị của nhà họ Lục. Các người đã vô tình thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.” “Mỗi một câu tiếp theo tôi nói bà phải nghe cho kỹ, sau đó chuyển lời đầu đuôi ngọn nguồn cho Quý Dạ Bạch, trong vòng ba ngày, các người phải thu dọn đồ đạc cút trở về thì tôi sẽ giữ lại cho cậu ta một cái mạng, nếu không tôi sẽ giao tất cả các chứng cứ về tội phạm thương mại và tội phạm kinh tế của cậu ta cho toàn án.” “Tốt nhất bà nên suy nghĩ cho rõ ràng, một khi cậu ta vào tù thì sau này ra ngoài cậu ta cũng chẳng là gì cả.” Hạ Nhu khóc lóc đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Đừng, Kiến Thành, tôi cầu xin cậu, nói thế nào chăng nữa thì Dạ Bạch nó cũng là em trai cậu.” “Cho dù cậu không có tình cảm với nó, nhưng các cậu cũng là anh em ruột, trong người các cậu chảy chung dòng máu, cậu không thể đối xử với nó như thế được.” “Hơn nữa nó là con trai của nhà họ Lục, nó vào tù thì cũng không có lợi gì cho nhà họ Lục, danh dự của nhà họ Lục sẽ bị tổn hại. Lục Kiến Thành vẻ mặt bình tĩnh: “Về chuyện này, không phiền bà bận tâm, tôi đã có thể đưa cậu ta vào thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị xong tất cả công tác khắc phục hậu quả.” “Hạ Nhu, đừng nghĩ đến việc đầu cơ trục lợi, hôm nay bà canh giữ nơi này tìm ba mẹ tôi cũng vô dụng, lời tôi đã nói rất rõ ràng, chỉ có một sự lựa chọn, các người đi sạch sẽ, triệt để cho tôi, sau này cũng đừng đến ghê tởm gia đình chúng tôi nữa.” “Không…” Hạ Nhu lại rơi nước mắt, vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Kiến Thành, cậu không thể tàn nhẫn với chúng tôi như vậy được, gia sản nhà họ Lục rất lớn, nhiều tiền như vậy cậu tiền mấy đời cũng không hết, tại sao cậu không thể thương xót cho mẹ con chúng tôi, chia cho chúng tôi một bát canh chứ?” “Tôi cam đoan, chỉ cần cậu chia một ít tài sản của nhà họ Lục cho chúng tôi, không cần một nửa chỉ cần 30% là được, như vậy chúng tôi cũng đã thỏa mãn rồi.” Lục Kiến Thành thật sự không hiểu tại sao Hạ Nhu lại có mặt mũi nói ra câu này. “Hạ Nhu, bà thật đúng là u mê không tỉnh ngộ, đừng nói là ông nội và bà tôi chưa bao giờ thừa nhận thân phận của các người, cho dù có thừa nhận thì tôi cũng không thể chia gia sản của nhà họ Lục cho các người được.” “Bà còn có thời gian vài ngày để suy nghĩ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng đợi đến khi đứa con trai bảo bối của bà vào tù rồi mới hối hận.” Nói xong, Lục Kiến Thành nhìn bác Chi: “Đưa người đi, đừng chướng mắt ở trước cổng nhà chúng ta.” “Vâng, thiếu gia.” Nhìn bóng lưng Lục Kiến Thành rời đi, đột nhiên trong mắt Hạ Nhu dâng lên sự căm thù rất lớn, rất mãnh liệt. Hai người đàn ông đi tới kéo Hạ Nhu đi, bà ta đẩy họ ra: “Cút đi, đừng đụng vào tôi, tự tôi sẽ đi.” “Họ Lục kia, cậu nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là các người từ chối tôi, không cho tôi và Dạ Bạch một con đường sống, nếu ngày nào đó nhà họ Lục các người bị quả báo thì cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.” “Vì tôi và Dạ Bạch, chuyện gì tôi cũng có thể làm. Được thôi, cậu đã muốn để chúng tôi chết, vậy cũng đừng trách tôi ra tay trước.” “Nhà họ Lục, các người hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ để cho các người hối hận vì tất cả những quyết định của buổi tối hôm nay.” Trong màn đêm, Hạ Nhu loạng choạng rời đi trong cơn mưa nặng hạt. Nhưng sự hận thù đó, lại khiến cả người bà ta vặn vẹo. “Alo, bây giờ cậu đến đón tôi ngay, tôi có chuyện dặn dò cậu.” Nói xong, bà ta cúp máy, sau đó ngửa mặt lên trời há to miệng cười điên cuồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]