Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không cần đâu, khi nào tan học em sẽ nhờ tài xế chở qua, em đứng ở cổng đón hai đứa nó.” “Nếu anh đến đó, em lo lắng cho anh và Tiễn Nam … nói thế nào đây? Dù gì thì anh cũng là người thắng cuộc, anh ấy có thể không hy vọng gặp lại anh đâu.” Lục Kiến Thành gật đầu hiểu ý: “Ừ.” Ngày hôm sau đi làm, Nam Khuê vốn định đến thăm Chu Tiễn Nam trước. Kết quả vừa vào đến khoa đã bị gọi vào phòng mổ để phụ mổ, ngay cả bữa trưa cũng phải nhanh chóng ăn lẹ để còn vào phòng kịp lúc. Sau bốn năm ca mổ liên tiếp, lúc bước ra khỏi phòng mổ cũng đã năm sáu giờ chiều. Thay quần áo xong, cô vội vàng uống một ngụm nước. Vừa ngồi nghỉ ngơi được vài phút thì chuông điện thoại reo lên. Là cuộc gọi thông báo Niệm Khanh và Tư Mặc đã đến trước cổng bệnh viện. Nam Khuê cũng không chậm trễ, lập tức chạy ra cổng đón hai đứa trẻ. “Mami!” Hai đứa nhỏ cùng đồng thanh kêu lên, sau đó lao về phía Nam Khuê. Ngay lúc đó, Nam Khuê cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, trước mắt cô chỉ còn lại hai đứa trẻ đáng yêu. Ôm chúng nó vào lòng, trong lòng cô có một cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy. “Mami, đây có phải là đồng phục làm việc của mẹ không?” Tiểu Niệm Khanh đứng trong thang máy, chớp chớp đôi mắt nhìn cô. “Đúng vậy đó!” “Mami, mẹ mặc bộ trang phục này rất đẹp nha.” Tiểu Niệm Khanh ngọt ngào khen ngợi. Tiểu Tư Mặc nói thêm: “Mẹ không chỉ xinh đẹp mà mẹ còn là một thiên thần áo trắng, cứu người trị thương, điều này thật tuyệt vời, thật vĩ đại.” Nghe được những lời khen từ hai bảo bối nhỏ, trong lòng Nam Khuê cũng cảm thấy rất kiêu ngạo. “Đúng rồi mami, mẹ đưa chúng con đến bệnh viện để làm gì thế!” Trước khi đến phòng bệnh, Nam Khuê dừng lại và trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc: “Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ đón các con đến đây là vì chú Chu bị ốm, chú Chu đã từng chăm sóc các con rất chu đáo, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau đi thăm chú Chu, nói chuyện với chú Chu một lát nhé? ” “Bệnh tình của chú Chu có nghiêm trọng không? Chú ấy có cần phẫu thuật không?” Tiểu Tư Mặc lập tức hỏi tới trọng điểm. “Có chút nghiêm trọng, nhưng hiện tại đã hồi phục rất nhiều. Các còn nhìn thấy chú Chu thì sẽ hiểu ngay thôi.” “Được rồi mami, mẹ yên tâm đi!” Đến trước cửa phòng bệnh, Nam Khuê liền vươn tay gõ cửa. “Mời vào.” Chu Tiễn Nam nghĩ rằng đó chỉ là một vòng khám bệnh bình thường, hoặc một y tá đến đưa thuốc mà thôi. Cho nên anh không chú ý đến người bước vào, trong tay vẫn cầm một cuốn sách tiếp tục đọc. Khi cánh cửa vang lên tiếng cót két mở ra, đột nhiên, có hai giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu và vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau. “Chú Chu!” “Chú Chu!” Hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên. Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Chu Tiễn Nam liền nhanh chóng đặt sách xuống, hưng phấn xoay người lại nhìn. Khi anh nhìn thấy Niệm Khanh và Tư Mặc, ánh mắt anh cuối cùng rơi vào khuôn mặt của Nam Khuê, một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm túc của anh: “Em đến rồi? Sao lại không nói trước với anh.” “Ừm, lẽ ra nên đi gặp anh từ lâu, nhưng lại bị trì hoãn lâu như vậy, hy vọng anh đừng để ý nhé.” Nam Khuê ôn hòa cười nhẹ. “Làm sao có thể chứ? Anh rất vui vì em có thể tới thăm anh.” Lần trước rời khỏi trung tâm thương mại, anh còn nghĩ rằng cả hai sẽ rất lâu, rất rất lâu mới gặp lại nhau. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải do anh và đồng nghiệp bị thương và được đưa vào bệnh viện này, có lẽ hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Mà trong lòng anh, cuối cùng vẫn có chút ích kỷ. Trên thực tế, vào thời điểm xảy ra sự việc, xung quanh vẫn có vài bệnh viện cách đó không xa. Nhưng anh vẫn kiên quyết chọn bệnh viện này, không chỉ bởi vì trình độ y tế của bệnh viện này cao cấp, mà là bởi vì cô ấy đang ở đây. Tuy rằng anh không chắc lắm liệu hai người có gặp lại nhau hay không. Nhưng lại nghĩ dù sao hai người cũng đang trong cùng bệnh viện, có lẽ sẽ gặp lại nhau thôi! Chẳng qua anh sẽ giấu kín tâm tư này trong lòng thật kỹ. Vả lại đem chuyện này tâm sự với người khác cũng không thích hợp lắm. “Vết thương thế nào rồi? Cảm giác thế nào?” Nam Khuê ân cần hỏi anh. “Không tệ lắm, em đừng lo lắng quá.” “Còn em thì sao? Gần đây em có khỏe không?” Tuy nhiên, sau khi hỏi câu này, Chu Tiễn Nam mới nhận ra mình đang hỏi những câu thừa thãi. Lần này sắc mặt của cô sáng sủa hơn trước rất nhiều, nước da của cô cũng hiện lên vẻ trắng hồng, cả người cũng trở nên mê người hơn. Thực ra không cần phải hỏi, tất cả những điều này đều có thể chứng tỏ cô đang sống rất tốt. Quả thực, sau khi Lục Kiến Thành tìm được cô, có thể thấy được anh đã chăm sóc cô rất tốt. Anh cực kỳ nâng niu cô, giống như cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan vậy. Nam Khuê còn chưa nói chuyện, Tiểu Niệm Khanh đã bước tới và nhẹ nhàng kéo quần áo của Chu Tiễn Nam. Chu Tiễn Nam cũng ngồi xổm xuống: “Niệm Khanh có chuyện gì muốn nói với chú Chu sao?” Tiểu Niệm Khanh cúi người, đặt tay lên miệng làm bộ dạng bí mật, nói nhẹ: “Chú Chu, để con nói cho chú nghe một bí mật. Cha nói rằng mẹ sẽ sinh cho chúng cháu một đứa em gái nữa. Cháu và anh trai nghe xong đều cực kỳ hưng phấn.” Nhưng chuyện này lại như một cú đánh bất ngờ vào tim anh. Dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng vẫn cảm thấy đau âm ỉ. Nhưng ngay sau đó, Chu Tiễn Nam nhanh chóng che giấu đi cảm xúc thật của mình, anh mỉm cười xoa đầu Tiểu Niệm Khanh: “Tốt rồi, chú Chu thật sự rất vui cho cháu đấy.” “Chú Chu, vậy chú không được tụt lại phía sau đâu đấy, chú phải cố gắng hết sức!” Tiểu Niệm Khanh liền khích lệ anh. Lúc này, Đông Họa gõ cửa phòng bệnh bước vào. “Đang nói cái gì vậy, nhìn mọi người thật vui vẻ.” Nhìn thấy Đông Họa, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh liền “thay lòng”, hai tiểu quỷ nhanh chóng buông tay Chu Tiễn Nam và chạy đến nắm lấy tay Đông Họa. Đồng thời còn dùng cái giọng mềm dẻo nũng nịu: “Dì Họa Họa, hôm nay dì thật đẹp đó nha!” “Tiểu quỷ, cái miệng nhỏ này sao hôm nay lại ngọt dữ vậy? Nói thật đi, đang gạt dì phải không?” Tiểu Tư Mặc lập tức lắc đầu: “Mẹ đã nói, làm người không thể nói dối, chúng cháu chỉ nói sự thật thôi.” Đông Họa vừa cười vừa nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Hôm nay anh thấy thế nào? Có uống thuốc đúng giờ không đấy?” “Ừm, vẫn luôn làm theo chỉ định của bác sĩ.” Lúc này Chu Tiễn Nam đang ngồi trên ghế ôm cuốn sách, ánh mặt trời chiếu vào mọi đường nét trên khuôn mặt, khiến anh trông cực kỳ tao nhã. Mà Đông Họa đang đứng bên cạnh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng cong lên vẻ ôn nhu dịu dàng, tựa như một thiếu nữ ngoan hiền vậy. Hai người cùng nhau rơi vào bóng chiều tà khiến người ta không khỏi thở dài. Nam Khuê nhìn chăm chú vào hai người họ và nghĩ rằng đó là một sự kết hợp hoàn hảo. Nghĩ đến lần trước Lục Kiến Thành nói về việc giới thiệu Họa Họa cho Chu Tiễn Nam, lòng cô chợt rung động, thoạt nhìn qua quả thực hai người họ trông rất xứng đôi vừa lứa. Lúc ban đầu, cô cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Nhưng bây giờ có thể thấy, hai người họ nói không chừng có thể trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Đưa tay ra, Nam Khuê nhẹ nhàng kéo Đông Họa qua một bên, khẽ nói: “Họa Họa, lần này mình trở về lâu như vậy, thật ra có một chuyện riêng muốn hỏi cậu một chút, nhưng mà nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao cả.” “Không sao đâu, Khuê Khuê, cậu cứ hỏi đi!” “Mình muốn hỏi cậu, nếu có một ứng viên có ngoại hình đẹp trai, tính cách và nghề nghiệp tốt, mình muốn giới thiệu cho cậu làm bạn trai, cậu sẽ cân nhắc một chút chứ?” Đông Họa lắc đầu: “Không đâu Khuê Khuê, cám ơn lòng tốt của cậu.” Nam Khuê liếc mắt sang Chu Tiễn Nam, cô cảm thấy có chút thương hại cho anh. “Vậy thì mình chỉ có thể trách Tiễn Nam không may mắn có được một cô gái tốt như cậu thôi.” Đông Họa đột nhiên sững sờ, phải một lúc sau cô mới phản ứng được, cô sửng sốt hỏi: “Khuê Khuê, người cậu vừa nói là Chu Tiễn Nam sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]