Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không cần đâu, khi nào tan học em sẽ nhờ tài xế chở qua, em đứng ở cổng đón hai đứa nó.”
“Nếu anh đến đó, em lo lắng cho anh và Tiễn Nam … nói thế nào đây? Dù gì thì anh cũng là người thắng cuộc, anh ấy có thể không hy vọng gặp lại anh đâu.”
Lục Kiến Thành gật đầu hiểu ý: “Ừ.”
Ngày hôm sau đi làm, Nam Khuê vốn định đến thăm Chu Tiễn Nam trước.
Kết quả vừa vào đến khoa đã bị gọi vào phòng mổ để phụ mổ, ngay cả bữa trưa cũng phải nhanh chóng ăn lẹ để còn vào phòng kịp lúc.
Sau bốn năm ca mổ liên tiếp, lúc bước ra khỏi phòng mổ cũng đã năm sáu giờ chiều.
Thay quần áo xong, cô vội vàng uống một ngụm nước.
Vừa ngồi nghỉ ngơi được vài phút thì chuông điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi thông báo Niệm Khanh và Tư Mặc đã đến trước cổng bệnh viện.
Nam Khuê cũng không chậm trễ, lập tức chạy ra cổng đón hai đứa trẻ.
“Mami!” Hai đứa nhỏ cùng đồng thanh kêu lên, sau đó lao về phía Nam Khuê.
Ngay lúc đó, Nam Khuê cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, trước mắt cô chỉ còn lại hai đứa trẻ đáng yêu.
Ôm chúng nó vào lòng, trong lòng cô có một cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy.
“Mami, đây có phải là đồng phục làm việc của mẹ không?” Tiểu Niệm Khanh đứng trong thang máy, chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
“Đúng vậy đó!”
“Mami, mẹ mặc bộ trang phục này rất đẹp nha.” Tiểu Niệm Khanh ngọt ngào khen ngợi.
Tiểu Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443829/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.