Thời điểm tiểu Tư Mặc cùng tiểu Niệm Khanh về đến nhà, Lục Kiến Thành cùng Nam Khuê vẫn chưa trở về nhà.
“Hừ, cha cũng quá là không ngoan rồi, sao có thể đem mẹ đi mất như vậy chứ!” Tiểu Tư Mặc phồng miệng lên, vô cùng tức giận.
Tiểu Niệm Khanh lập tức nói: “Anh trai, mau lấy điện thoại của bà nội gọi video cho mẹ đi, chúng ta đem mẹ cướp về đi, ba cũng đã bá chiếm mẹ cả ngày rồi.”
“Được.”
Rất nhanh, hai đứa nhỏ liền lấy di động của Vân Thư gọi điện thoại cho Nam Khuê.
“Mommy!”
Video vừa mới kết nối, hai đứa trẻ liền hô lên đầy ngọt ngào.
Trong lòng Nam Khuê tự nhiên cảm thấy ấm áp, cười hỏi: “Tiểu bảo bối, các con về nhà rồi sao?”
“Chúng con đã về nhà rồi nhưng mà không có thấymẹcho nên có chút thất vọng.” Hai người nói xong, miệng nhỏ chu lại, chính là một bộ dáng vô cùng ủy khuất.
“Vậy các con ngoan ngoãn ở nhà chờ mommy,mẹrất nhanh liền…”
Nhưng mà lời của Nam Khuê còn chưa nói xong, Lục Kiến Thành đã đột nhiên cầm di động đi.
Nói tiếp: “Các con ngủ trước đi, hôm nay không cần chờ ba cùng mẹ của con, chúng ta sẽ về trễ một chút.”
Tiểu Tư Mặc: “…”
Tiểu Niệm Khanh: “….”
Người ba này thật là làm cho bọn chúng ghét mà, suốt ngày theo chân bọn họ đoạt đi mẹ.
Tuy nhiên hai đứa nhỏ cũng không phải là ghen tuông.
Ngay lập tức hai mắt của tiểu Niệm Khanh liền ngập nước, tràn ngập bi thương hỏi: “Mommy, điều cha nói là sự thật sao? Mẹ đây là không cần con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443825/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.