Tuy rằng tất cả mọi người đều nói bệnh của mình có thể chữa khỏi, thế nhưng, nếu thật sự có thể dễ dàng chữa khỏi, lúc mẹ đưa mình vào vì sao lại khóc chứ?
Chỉ là cậu bé còn nhỏ, chỉ giả vờ không hiểu mà thôi.
Nhưng thật ra, trong lòng cậu bé cái gì cũng biết.
Tuy nhiên, cậu bé không muốn cha mẹ lo lắng.
Cho nên, cậu bé chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết.
Bởi vì chỉ có như vậy, cha mẹ mới yên tâm, mới không buồn, mẹ sẽ không vì đau lòng mà khóc như vậy.
Rất nhanh, Niệm Khanh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mãi đến khi cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, Nam Khuê mới tựa vào lòng Lục Kiến Thành bật khóc.
Lúc này, Tư Mục bé nhỏ chạy tới, ôm lấy bọn họ.
Con ngươi đen láy trong suốt nhìn bọn họ: “Mẹ ơi, em trai có gặp nguy hiểm không ạ?”
“Mẹ, em trai sẽ khỏe mạnh đúng không?”
Nam Khuê lập tức lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống ôm lấy Tư Mục bé nhỏ.
“Tại sao Tư Mục lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì bác sĩ đã nói qua, ông ấy nói bệnh của em trai rất nghiêm trọng, muốn chữa khỏi bệnh không dễ dàng, nếu như phẫu thuật không tốt, có thể em ấy sẽ không thể bước ra khỏi phòng phẫu thuật nữa.”
“Bác sĩ nói khi nào?”
“Chính là lần trước em trai nằm viện, lúc mẹ và bác sĩ nói chuyện, con và em trai vụng trộm nghe thấy.”
Nam Khuê vừa nghe, trong nháy mắt ôm lấy Tư Mục bé nhỏ, nước mắt điên cuồng chảy ra.
Trách không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443793/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.