“Đồ ngốc, sao tự nhiên lại nói xin lỗi với anh?”
“Xin lỗi, em không giúp anh chăm sóc tốt cho cho hai con, em đã khiến Niệm Khanh bị ốm, cũng không chăm sóc tốt Tư Mặc, thằng bé luôn phải ở trong bệnh viện cùng em và Niệm Khanh.”
“Vốn dĩ anh và hai con gặp lại nhau, nhận ra nhau, đây là một chuyện đáng mừng. Đáng lẽ em nên để cho anh hưởng thụ hạnh phúc này một thời gian, thế nhưng em lại mang đến cho anh một tin xấu như vậy, khiến anh lo lắng, khiến anh phải buồn.”
Lục Kiến Thành nhìn sắc mặt của cô, khỏi phải nói cũng hiểu trái tim anh đau đớn nhiều thế nào.
Lần gặp đầu tiên, sự phấn khích và vui sướng lấn át mọi thứ.
Nhưng giờ đây, khi bình tĩnh lại, quan sát kỹ mọi thứ, anh mới nhận ra Khuê Khuê của anh đã thay đổi rất nhiều trong 5 năm qua.
Cô cũng không còn là cô gái trẻ vô lo vô nghĩ, dám yêu dám hận như trước đây nữa, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, đã là một người mẹ nghiêm túc và đầy trách nhiệm.
Vì hai đứa trẻ cô đã hy sinh quá nhiều rồi.
Thời gian, sức khỏe, và còn nhiều thứ khác nữa.
Vì Niệm Khanh bị bệnh, cô đã lo lắng rất nhiều, vì thế mà nhìn cô nhợt nhạt và tiều tụy đi nhiều, mặt như không còn chút máu.
Cơ thể cô cũng gầy hơn trước, dường như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Đưa tay ra, anh nhẹ nhàng vuốt má Nam Khuê.
“Đồ ngốc, không cần xin lỗi, em không có lỗi với Niệm Khanh, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443786/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.