Trái tim của Lục Kiến Thành khẽ rung động, muốn bước nhanh tới.
Thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Niệm Khanh vừa rồi còn kháng cự mình, bước chân nâng lên lại lập tức hạ xuống.
Dù sao cũng là một đứa bé, anh không thể nóng vội, nhất định phải nhẫn nại một chút.
Nam Khuê yên lặng nắm lấy tay của Lục Kiến Thành, an ủi: “Đừng lo lắng, em vừa mới nói chuyện với Niệm Khanh rồi, thằng bé không có ghét anh đâu, chỉ là nhất thời bất bình cho em, cho nên mới tức giận với anh thôi.”
“Trông thấy anh và Tư Mặc ở cùng nhau, thật ra trong lòng của thằng bé cực kỳ ghen tị.”
Không thể không nói, những lời của Nam Khuê giống như một liều thuốc an thần cho Lục Kiến Thành.
“Thật sao?” Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
“Đương nhiên rồi, thằng bé bằng lòng ra khỏi phòng, có nghĩa là nó đã tha thứ cho anh, nhưng có thể vẫn còn chút ngại ngùng, hoặc có thể không biết phải mở miệng với anh như thế nào. Anh cần phải kiên nhẫn hơn, cho thằng bé thêm một chút thời gian.”
“Đúng rồi, vừa nãy không phải anh đang chơi game cùng Tư Mặc sao? Bọn em ở trong phòng cũng nghe được tiếng cười của hai người, thật ra Niệm Khanh rất ghen tị. Thế này đi, anh cứ tiếp tục chơi với Tư Mặc đi, em thử để Niệm Khanh tham gia chơi cùng hai người xem sao.”
Nam Khuê đề nghị.
Lục Kiến Thành gật đầu tán thành: “Được, ý kiến này hay đấy.”
Sau đó, anh liền bước lên phía trước.
Thấy anh đang đi về phía mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443779/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.