Tuy biết bản thân không phải là Khuê Khuê của anh, nhưng Tiểu Sảng vẫn cố gắng gật gật đầu: “Được, em nhất định sẽ vì anh mà giữ lại mái tóc dài này.”
“Được.”
Gật đầu, Lục Kiến Thành được người bên cạnh dìu ra ngoài.
Còn Lâm Tiêu, cậu ấy để một xấp tiền lên bàn, sau đó nhìn về phía Tiểu Sảng: “Đây là thù lao hôm nay của cô.”
Tiếp đó, lại một năm trôi qua.
Sau đó là năm thứ ba, năm thứ tư.
Cho tới năm thứ năm.
Năm nay, Lục Kiến Thành vẫn đến gõ cửa giống như trước kia.
Tất cả những thói quen của anh đều giống hệt trước kia.
Trong ánh đèn lờ mờ, anh ngồi uống rượu và nhìn vào khuôn mặt gần như giống hệt cô.
Anh uống càng ngày càng nhiều, ánh mắt của anh cũng trở nên ngày càng dịu dàng và thâm tình hơn.
Điểm khác biệt là, lần này, khi uống xong ngụm rượu cuối cùng, anh không có say đến mức nằm gục xuống bàn.
Thay vào đó anh lại đứng dậy rồi lảo đảo đi đến bên cạnh Tiểu Sảng.
“Khuê Khuê, em về rồi sao?”
“Anh không có nhìn nhầm đúng không, thật sự là em đúng không, thật ra em vẫn luôn lừa dối anh, em hoàn toàn chưa hề rời xa anh đúng không?”
“Khuê Khuê, em gầy đi rồi, cũng không hay cười nữa rồi, gặp anh em không thấy vui sao? Em cười lên đi có được không?”
Lục Kiến Thành gần như si mê mà ngắm nhìn “Nam Khuê”.
Cũng có lẽ là vì men rượu, giây phút này, anh thật sự đã hoàn toàn xem người phụ nữ trước mặt này thành Nam Khuê rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443764/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.