Nam Khuê nói quyết định của mình cho Chu Tiễn Nam nghe, cũng nhờ anh ta giúp mình tìm hiểu tình hình ở nước ngoài.
Bất kể về thực lực, hay là mối quan hệ, một mình cô đều không thể so sánh với nhà họ Chu.
Nếu như Chu Tiễn Nam sẵn sàng giúp cô, vì đứa bé, cô cũng bất chấp tất cả, vẫn có thể mặt dày đi cầu xin anh ta.
Miễn là tốt cho em bé, cô có thể làm tất cả mọi thứ.
“Khuê Khuê, sao em không…”
Trước khi cúp điện thoại, lời nói trong miệng Chu Tiễn Nam suyt chút nữa đã hỏi ra khỏi miệng.
Anh ta muốn hỏi cô, vì sao lại tới tìm anh ta, chứ không phải đi tìm Lục Kiến Thành và nhà họ Lục?
Nhưng mà, nếu Khuê Khuê không chủ động nhắc tới, anh ta cũng lựa chọn không hỏi.
Chu Tiễn Nam nhanh chóng lợi dụng ảnh hưởng và thân phận của nhà họ Chu, tìm được đội ngũ giáo sư có thẩm quyền ở nước ngoài, cũng liên lạc xong xuôi tất cả.
Sau khi biết tin, ngay cả chưa đầy tháng, Nam Khuê trực tiếp thu dọn hành lý, mang theo hai đứa bé bay ra nước ngoài.
Ngày hôm đó, bầu trời âm u, nhưng không mưa.
Máy bay bay thẳng lên trời, trên mây, Nam Khuê ôm đứa bé.
Mà độ cao như vậy, nhất định là không nhìn thấy được Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, tạm biệt.” Đối diện với cửa sổ, Nam Khuê thì thầm.
Nghĩ về tương lai, về sau này, cô bỗng nhiên không dám nghĩ gì cả.
Bệnh của em bé, giống như nhấn nút tạm dừng cho tất cả mọi thứ.
Mong muốn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443762/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.